Có những sự việc xảy ra trong đời tôi khi tôi mới vừa lên năm, lên bảy, tưởng như một dòng nước chảy nhẹ qua lòng trẻ thơ, không để lại một dấu vết gì, nhưng thực ra đã in hằn vết trong tâm-hồn tôi mãi đến bây giờ và vẫn còn làm tôi xúc-động. | Mực Tím Số 412 THƠ VUI Ở CUNG ÐIỆN HUẾ CHÚT TÌNH RIÊNG VỚI HUẾ Trương Nam Hương Kim Tuấn Ta đây thử khoác long bào Chìm xuống sông Hương câu hò Huế Tả vu (*) chễm một “thi hào” lên vua Bay lên thành cổ tiếng chim ca Nửa giờ khoác thử oai xưa Tiếng chuông Thiên Mụ rơi trên song Nghe trăm năm gió thốc lùa buốt ngai Mùa nhãn trăng thơm khắp mọi nhà Vợ ta long ngóng bên ngoài Ai về An Cựu đò trên bến Con ta rón rén như hai lính hầu Cầu ngói Thanh Toàn áo trắng bay (Vua giàu thơ phú, tiền đâu? Nắng lụa vàng che nghiêng vành nón Vợ vua trả tấm ảnh màu chụp vua!) Tiếng guốc lao xao ngõ trúc đầy Ðang vua người bảo hết giờ Mùa này ở Huế thường như thế Hẫng ta trong nỗi ngây ngờ mắt con Trời rất xanh và lá rất xanh Vợ van ta hãy đời thường Mùa gió Hạ Lào ra cửa Thuận Về thôi, khoác áo bụi đường nhân sinh! Dập dồn con song cuốn xô nhanh (*) Nơi vua ngự Trường Tiền mấy nhịp sầu mấy nhịp Ðò qua Vỹ Dạ bóng trăng non TÓC NGẮN HUẾ Ðất Thuận Thiên giờ lau cỏ mọc Nguyễn Tấn Cứ Ngự Bình một bong đứng chon von Em bây chừ tóc ngắn Ðưa em về Huế thăm quê cũ thơ anh mất thị phần Trời Huế lặng thầm chiều Kim Long thời khủng long vi tính Thành Nội ngập ngừng em áo tím ngập tràn đất Thần Kinh Chút lòng ta, con sóng vỗ trên sông. Em bây chừ vô minh chiếc quần jean bạc thếch hơi nóng phà sau gáy áo lững lờ song Hương Em bỏ thì em thương em vương thì em tội tóc ngày xưa vời vợi áo ngày xưa dịu dàng Anh đi một ngày đàng tìm một đêm lãng mạn mới hay hồn lãng đãng trước núi ngự - Nam Giao Huế bây chừ sao cao Chuông rung chùa Thiên Mụ em bây chừ chớm nụ bắt đầu mùa nở hương. Thơ 3/7/2002 Mực Tím số 412 CẬU EM TRAI CỦA TÔI ĐỖ THỊ TUYẾT HOA Ðánh máy: Nobody Sang học kỳ hai, lớp tôi được giải phóng khỏi căn phòng cũ . Nhà trường ưu tiên cho khối mười hai dời vào mấy dãy lớp vừa xây xong. Căn phòng bóng nhoáng, bàn ghế và bảng viết mới cùng vách tường thơm nức mùi vôi khiến cả lũ cảm thấy hãnh diện lạ lùng. Nơi chúng tôi học cách các dãy phòng cũ bởi một khoảng sân