Tiếp tục phần 1, phần 2 của sách Ngày mai của ngày mai gồm các bài tản văn tiêu biểu như ngồi buồn nhớ ngoại ta xưa, láng giềng một thuở, mờ mờ nhân ảnh, . Mời các bạn cùng tham khảo! | hiệu chị dừng lại anh muốn chụp bức ảnh người nữ pháo binh bên khối sắt thép lạnh lùng kia chị lại cười hỏi Cậu tính chụp hình bông súng hả Ừ khúc sông này mà lên báo chắc đẹp dữ lắm . Biết chị lảng tai từ hồi chiến tranh vì sức ép của đạn pháo mà chị hay xua tay bảo Tật nhỏ. Bệnh nghề nghiệp anh định cười. Bỗng dưng anh có cảm giác hay là chính mình mới là kẻ không nghe được lời chị. Rằng con sông này đang vào mùa đẹp nhất. Anh đứng dậy trùng trình chênh vênh nơi mũi xuồng sững sờ nhận ra vẻ đẹp của dòng sông. Bình dị. An nhiên. Tự tại. Hai bên bờ dừa nước chảy tràn. Cái dãy màu xanh miết day diết lên chân trời thi thoảng bị ngắt quãng bởi một cái bến sông vài cây tra treo những chùm chuông vàng rực bởi những lùm cây dại bìm bìm đem hoa tím phủ trùm lên bởi những cái vó nhỏ có đám trẻ tòn ten đánh đu cất lên mẻ lưới đẫm nước Và gần bờ lá những bông súng nở bừng vọt lên khỏi mặt nước rập rờn. Cái dòng chảy trong lẻo rất khẽ khàng dịu dàng chở sắc tím của bông đi mãi miết. Anh nhìn lại dòng sông qua ống kính máy ảnh và thấy cả hai anh và cái máy đều bất lực không thể chuyển tải diễn tả không thu gọn được cái đẹp mênh mang sâu thẳm này trong một vài bức hình. Anh tự cười mình sao anh lại phải đợi chị nói mới nhận ra sông đẹp Anh bỗng nghe một câu thơ cũ rành rọt như thể ở đằng lái chính chị đang tát nước xuồng và đọc nó chứ không phải vọng lại từ trí nhớ của mình Sáng nay Bạch Đằng tạm quên mình làm sử để làm sông . Con sông Lớn bây giờ cũng không thèm làm sử hay nó đã thôi làm sử từ khi hết chiến tranh nhưng mãi đến giờ con người cũng không cho nó làm sông. Anh cũng vậy cũng bị choán chật cũng bị chắn mất tầm nhìn vì những cái xác tàu. Nó lù lù đóng cọc ngay ở giữa lòng anh làm ứa ra những ý nghĩ sông là những trận đánh những chiến công. Chiều nay bên chiếc tàu sắt nằm vùi giữa dòng anh chợt nhận ra cái cách nước rẽ mình khi đi qua khối thép vô tri này cũng giống như rẽ mình đi qua đám chà cái đăng cái đó chẳng khác gì hết bởi sông chỉ là sông. Anh ngồi quay lại và