Tôi quả là một bà mẹ sung sướng vì con trai tôi, Sọ Dừa đã đem lại niềm tự hào cho tôi. Bây giờ, nó đã học hành, đỗ đạt, lấy được vợ đảm đang nhưng ít người biết rằng cuộc sống của nó trước đây bất hạnh đến nhường nào. Hồi ấy nhà tôi nghèo lắm, lại buồn một nỗi hiếm muộn mãi chưa có con. Một hôm, tôi vào rừng hái củi, thấy cái sọ dừa đựng đầy nước bèn bưng lên uống. Không ngờ sau đó, tôi có mang. Rồi chồng tôi mất. . | ÖsS ộnit Ifri iít M ttẠí óỉ ĨUÍ tro Ipl MÌIÍ1I1I úfflt LUI WÑ Bài làm Tôi quả là một bà mẹ sung sướng vì con trai tôi Sọ Dừa đã đem lại niềm tự hào cho tôi. Bây giờ nó đã học hành đỗ đạt lấy được vợ đảm đang nhưng ít người biết rằng cuộc sống của nó trước đây bất hạnh đến nhường nào. Hồi ấy nhà tôi nghèo lắm lại buồn một nỗi hiếm muộn mãi chưa có con. Một hôm tôi vào rừng hái củi thấy cái sọ dừa đựng đầy nước bèn bưng lên uống. Không ngờ sau đó tôi có mang. Rồi chồng tôi mất. Chẳng bao lâu tôi sinh ra một đứa con dị dạng tròn lông lốc như quả dừa không chân không tay. Thoạt đầu tôi rất sợ hãi toan vứt nó đi nhưng khi nghe tiếng gọi mẹ của nó tôi không cầm lòng được. Bây giờ tôi vẫn nhớ tiếng nói đầu tiên khẩn thiết van nài của nó Mẹ ơi con là người đấy. Mẹ đừng vứt con đi tội nghiệp . Trấn tĩnh lại tôi quyết định giữ nó lại nuôi và đặt tên nó là Sọ Dừa. Thời gian thấm thoát thoi đưa. Tôi vẫn trách nó là vô tích sự vì lớn rồi mà chỉ biết lăn lông lốc trong nhà chẳng biết làm gì cả. Chẳng dè nó bảo tôi đến xin phú ông cho nó đi chăn bò. Tôi không tin nhưng cũng thử đi xem sao. Phú ông ngẫm nghĩ hồi lâu rồi cũng đồng ý. Thế là Sọ Dừa đến chăn bò cho ông ta. Ai ngờ nó chăn khéo khiến bò con nào con nấy béo mượt khiến phú ông hài lòng lắm. Cứ trưa tôi lại thấy ba cô con gái phú ông lần lượt đem cơm đến cho Sọ Dừa. Phú ông có ba cô con gái xinh đẹp. Nhưng hai cô chị thường kênh kiệu khinh ghét mẹ con tôi nên tôi không ưa. Chỉ có cô út là hiền lành đối đã tử tế với Sọ Dừa nên tôi rất quí mến cô. Bỗng một hôm Sọ Dừa bảo tôi mang trầu cau hỏi cưới con gái phú ông. Tôi nghĩ nó chỉ đùa bèn mắng yêu nó. Ai dè nó đòi thật. Tôi suy nghĩ lung lắm nhưng thấy nó nài nỉ nhiều quá thương con tôi bèn đánh liều đến nhà phú ông. Đến nơi tôi tưởng phú ông sẽ mắng cho một trận nhưng ông ấy lại thách đố những lễ vật mà trong mơ tôi cũng không có được. Tôi về bảo thằng Sọ Dừa quên những ý nghĩ ngông cuồng của nó đi. Ngạc nhiên sao Hôm sau tôi thấy có bao nhiêu người khiêng lễ vật đến nhà .