Này chiếc sọ người kia, mi hỡi ! Dưới làn xương mỏng mảnh của đầu mi; Mi nhớ gì, tưởng gì trong đêm tối ? Mi trông mong ao ước những điều chi ? | Cái sọ người Chế Lan Viên Này chiếc sọ người kia, mi hỡi ! Dưới làn xương mỏng mảnh của đầu mi; Mi nhớ gì, tưởng gì trong đêm tối ? Mi trông mong ao ước những điều chi ? Mi nhớ đến cảnh pháp trường ghê rợn Sọ muôn người lần lượt đuổi nhau rơi ? Hay mi nhớ những đêm mờ rùng rợn Hồn mi bay trong đốm lửa ma trơi ? Có tìm chăng, những chiều không tiếng gió, Của người mi thi thể rữa tan rồi ? Có tưởng lại mảnh hồn mi đau khổ Đang lạc loài trong Cõi Chết xa xôi ? Hỡi chiếc sọ, ta vô cùng rồ dại Muốn giết ta trong sức mạnh tay ta ! Để những giọt máu đào còn đọng lại Theo hồn ta, tuôn chảy những lời thơ. Ta muốn cắn mi ra từng mảnh nhỏ ! Muốn điên cuồng nuốt cả khối xương khô ! Để nếm lại cả một thời xưa cũ Cả một dòng năm tháng đã trôi xa !