Tham khảo tài liệu 'lục mạch thần kiếm - tập 39', khoa học xã hội phục vụ nhu cầu học tập, nghiên cứu và làm việc hiệu quả | Lục Mạch Thần Kiếm 508 Nguyên tác: Kim Dung Håi thø ba m−¬i chÝn TiÓu c« n−¬ng ¸m ¶nh kiÒu phong Tử nói: A - Ồ! Thong thả đã, chờ tôi một chút. Kiều Phong dừng bước, quay lại hỏi: - Cô đi đâu bây giờ? Phải chăng tìm về chỗ sư phụ? A Tử đáp: - Không, hiện giờ tôi chưa dám về với sư phụ tôi. Kiều Phong ngạc nhiên, hỏi: - Tại sao cô không dám về? Chắc lại gây ra tai vạ gì nữa rồi à? A Tử đáp: - Có gây ra tai vạ gì đâu? Tôi lấy của sư phụ tôi một bộ sách, giờ trở về người đoạt lại mất. Tôi phải tìm một nơi luyện xong mới về. Lúc đó sư phụ có lấy lại sách cũng không cần nữa. Kiều Phong hỏi: - Phải chăng là sách luyện võ? Ðã là tình thầy trò sao cô không hỏi xin, làm gì mà người chả cho? Vả lại cô tự luyện lấy, nhất định có nhiều chỗ mình không hiểu rõ. Sao bằng sư phụ ở bên chỉ điểm cho chẳng hay hơn ư? A Tử bĩu môi đáp: - Sư phụ đã biểu không cho rồi, năn nỉ cũng bằng vô ích. Kiều Phong đối với cô bé tính nết giảo quyệt này vốn dĩ không ưa. Ông cự tuyệt: - Thế bây giờ cô muốn làm gì thì làm hay đi đâu thì đi. Tôi không dính líu gì đến cô nữa. A Tử hỏi: - Bây giờ ông đi đâu? Kiều Phong đưa mắt nhìn mấy gian phòng ốc trong Mã phủ lửa cháy ngất trời, thở dài nói: - Tôi toan đi rửa hận, nhưng không biết kẻ thù là ai. Thế là suốt đời tôi trên cõi thế gian này, đành ôm mối hận ngàn thu, không còn bao giờ trả được nữa! A Tử nói: Converted to PDF by Minh Chính Lục Mạch Thần Kiếm 509 Nguyên tác: Kim Dung - À! Tôi biết rồi. Chỉ có Mã phu nhân là biết kẻ thù đó, nhưng tiếc rằng tôi đã chọc giận cho mụ chết rồi. Từ nay trở đi ông không còn cách gì tìm cho ra được kẻ thù. Hay lắm! Hay lắm! Oai danh Kiều Bang chúa lẫy lừng mà bị tôi làm cho mất sạch. Kiều Phong đưa mắt nhìn A Tử, thấy nàng lộ vẻ hớn hở đắc chí sau khi đã gieo tai rắc hoạ cho người. ánh lửa hồng chiếu vào khuôn mặt tươi thắm rất khả ái, ông nghĩ ngay đến chỗ sau bộ mắt trái xoan tươi thắm này, che đậy biết bao nhiêu ẩn ý thâm độc. Kiều Phong giận sôi máu, giơ tay lên toan tát nàng một cái thật mạnh,