Bạn thử nghe câu chuyện sau đây: Tôi có thói quen đi thành thị mỗi tháng. Ngày nọ tôi đem tiền theo nhiều. Tôi thấy gần bến xe có bán nhiều bồ câu đẹp quá. Tôi mua một cặp về nuôi chơi. À! Tôi đóng cái ***g rất khéo vì tôi thường biết, bồ câu thích ở nơi chuồng sơn nhiều màu. | Thuật giao tiếp của người xưa Bạn thử nghe câu chuyện sau đây Tôi có thói quen đi thành thị mỗi tháng. Ngày nọ tôi đem tiền theo nhiều. Tôi thấy gần bến xe có bán nhiều bồ câu đẹp quá. Tôi mua một cặp về nuôi chơi. À Tôi đóng cái g rất khéo vì tôi thường biết bồ câu thích ở nơi chuồng sơn nhiều màu. Lúc ấy vợ tôi phụ đóng chuồng với tôi. Hai chúng tôi lấy làm sung sướng vì có cặp bồ câu ngộ nghĩnh. Con mái vừa đẻ được một trứng. Nhưng đau đớn thay nó bị con chó cắn chết . Đó là câu chuyện thật của một người lân cận với chúng tôi có danh là già hàm . Anh chỉ muốn nói với chúng tôi con bồ câu mái của anh chị bị chó cắn mà anh thuyết gần ấy. Bạn thử nghe có mệt không Thưa bạn trong xã hội có biết bao người có tật đa ngôn như người lân cận này của chúng tôi. Họ mở miệng ra không phải nói những điều đã suy nghĩ bổ ích mà chỉ thích nói cho đã không lúc nào để miệng kéo da non . Họ không cần biết nghệ thuật nói chuyện là gì mà sung sướng tự đắc làm một cái máy nói . Người xung quanh khi gặp họ phải mệt cả óc ù cả tai để nghe họ nói hằng giờ điều mà một người khéo nói có thể nói trong mười phút. Đặc sắc của họ là gặp ai bất kỳ lạ quen có dịp là họ thuyết. Người bàn chuyện của họ có óc tinh tế chú trọng lịch sự có công chuyện gấp có thái độ khinh rẻ họ tỏ ra nhàm chán họ bằng những cái ngáp hay giã từ. Mặc kệ. Họ cứ nói. Đến những nơi có người ăn học cao ngồi đứng với thái độ trầm ngâm nói năng điềm đạm họ rộ tiếng lên như muốn giục bao kẻ xung quanh nhóm chợ với họ. Người ta mắc cỡ ngượng ngùng giùm cho họ mà họ không ý thức được. Sống trong chỗ đông họ không quan tâm đến bổn phận mà đi cà rểu hết bạn bè này đến người thân kia để kể con cà con kệ Trong khi họ già hàm điều bạn thấy nổi bật nơi họ là chuyện chuột đẻ họ nói ra núi chuyển bụng . Có khi chỉ vài ý tưởng xàm láp gì đó thôi họ vô đề đại cà sa thuật cả một lịch sử rồi phê bình rồi than thở rồi nói lại rồi dẫn giải rồi mới nói ra ý mình. Thứ chỉ vài tiếng ngăn ngắn là diễn đạt đủ. Họ chỉ cần có mặt người nghe thôi .