Tôi có một thời tuổi trẻ ngông cuồng và nhiều dại dột. Ngông và dại thì chả bao giờ hay mà chỉ dẫn đến nhiều phiền toái, cay đắng. Song cũng nhờ đó tôi đã cảm nhận được cuộc sống và giá trị đồng tiền. Tốt nghiệp phổ thông với học lực khá và là học sinh giỏi văn ở trường, tôi hoàn toàn có thể thi đỗ vào đại học. Nhưng chỉ vì một chút ngông cuồng của tuổi trẻ, bỏ ngoài tai mọi lời khuyên của bố mẹ, tôi vào học ở trường xiếc. Một bước rẽ ngang không tồi nếu tôi theo đuổi.