Nói về Lâm Thắng biệt thầy ra khỏi lao, về thưa cho mẹ hay , rồi lập tức ra đi , hai ngày mới đến tỉnh thành , vào chùa Tây thiền, thấy Chí thiện thiền sư, liền quì lạy rồi nhào lăn dưới đất mà khóc, Chí Thiện đở vậy hỏi ra mới biết là Huỳnh khôn bị hại còn giam nơi tử khám thì lấy làm thương xót khôn cùng, rồi dắt Phương Thế Ngọc, Hồ Huệ Càng và Lâm Thắng, thẳng qua Triều châu . Nguyên có học trò của Chí Thiện chỉ có Hồ Huệ. | Càn Long Du Giang Nam Hồi 8 Sư đồ đến Triều châu báo oán Bạch xà lại Kim sơn cầu phong Nói về Lâm Thắng biệt thầy ra khỏi lao về thưa cho mẹ hay rồi lập tức ra đi hai ngày mới đến tỉnh thành vào chùa Tây thiền thấy Chí thiện thiền sư liền quì lạy rồi nhào lăn dưới đất mà khóc Chí Thiện đở vậy hỏi ra mới biết là Huỳnh khôn bị hại còn giam nơi tử khám thì lấy làm thương xót khôn cùng rồi dắt Phương Thế Ngọc Hồ Huệ Càng và Lâm Thắng thẳng qua Triều châu . Nguyên có học trò của Chí Thiện chỉ có Hồ Huệ Càng biết việc và thảo thuận với thầy còn Phương Thế Ngọc thì thuở nhờ có tẩm gân cốt tập luyện tay chân nhuần nhả tánh ý thông minh nên Chí Thiện thương hơn đã truyền dạy các món mầu nhiệm nên lúc nầy đem theo còn Lâm Thắng thì dắt đường. Bốn thầy trò đi đến Triều châu trời vừa tối vào nhà Lâm Thắng làm lễ ra mắt lão mẫu rồi dùng cơm tối nghĩ đó một đêm qua ngày thứ Lâm Thắng dắt mấy thấy trò đến ngục huyện Hải Dương dọ các nẻo cho biết rồi trở về. Khi ấy Chí Thiện dạy Lâm Thắng cuối giờ ngọ vào ngục cho Huỳnh Khôn hay trước và đem theo mười lượng bạc mua đồ ăn dọn một tiệc đải quân coi khám cho say đặng dễ tính công việc. Qua giờ thân Lâm Thắng vào khám cho thầy hay trước rồi trở ra nói với quân coi khám rằng - Thầy tôi cám ơn anh em có lòng tử tế nên dạy tôi đem mười lượng bạc mua đồ dọn tiệc đải anh em ăn cho hĩ hạ. Các người coi lao nói - Như Lâm huynh vậy thật là tử tế thầy mắc nạn học trò lo lắng như thế thật là ít có . Đang khi ăn uống thì Lâm Thắng lấy lòng nưng đở khuyên mời lúc gần say lại bõ mông hãn dược vào nên các quân coi khám đều say mê đến canh hai Chí Thiện leo nóc nhà nhảy xuống bẻ gông và xiềng tay chân cho Huỳnh Khôn rồi đồng nhãy lên nóc nhà lẹ như vượn nhẹ nhàng không ai hay còn Lâm Thắng về đem mẹ đi ở chổ khác. Khi ấy năm người ra khỏi thành nhắm đại lộ thẳng về tĩnh thành. Rạng ngày quân coi khám tỉnh say mới hay Huynh Khôn đã trốn rồi thất kinh chạy báo quan huyện hay. Quan Huyện quở trách liền cho tờ tập nả bốn phía lại tra ra mới biết là Lâm