Vốn là đối diện với nhà Xương Bá có một gã tên là Điêu Tinh, tự là Đức Phủ, chuyên thói bốc lửa bỏ tay không, lừa người lấy tiền của. Từ lâu thấy Xương Bá giàu có. Điêu Tinh muốn kiếm chác nhưng chưa tìm ra mưu kế. Đúng hôm Chu Ân tới nhà, Xương Bá cho gọi mọi người dậy. Bà lão giúp việc năm nay đã hơn bảy mươi tuổi cũng chạy ra. Không ngờ tuổi cao, vừa kinh sợ, lại gặp gió độc bị cảm lạnh, đầu đau, sốt cao, chỉ trong vài hôm đã. | Đoán Án Kỳ Quan Chương 5 B Vốn là đối diện với nhà Xương Bá có một gã tên là Điêu Tinh tự là Đức Phủ chuyên thói bốc lửa bỏ tay không lừa người lấy tiền của. Từ lâu thấy Xương Bá giàu có. Điêu Tinh muốn kiếm chác nhưng chưa tìm ra mưu kế. Đúng hôm Chu Ân tới nhà Xương Bá cho gọi mọi người dậy. Bà lão giúp việc năm nay đã hơn bảy mươi tuổi cũng chạy ra. Không ngờ tuổi cao vừa kinh sợ lại gặp gió độc bị cảm lạnh đầu đau sốt cao chỉ trong vài hôm đã qua đời. Vì không có người thân thích Xương Bá đã mua quan tài nhập liệm. Nghĩ bà ở nhà ông đã lâu lại là người hiền lành chịu khó không nỡ hỏa táng bà ông đã đưa bà tới chỗ đất trống tại nghĩa địa tổ tiên an táng bà tại đó. Ông mua sắm vàng hương cúng báo đền công lao của bà. Biết được điều ấy Điêu Tinh mừng thầm ngấm ngầm tính kế kiếm tiền. Chỉ chờ có người đến tìm bà thì mới đặt ra mưu kế kiếm lợi. Song nếu không có người tiên phong làm quân sư mà mình tự xông vào sẽ không thành. Đắn đo mãi mà chưa tìm được người đảm đương việc nặng nề này. Phải tìm một người bạn thân thiết để bàn bạc. Vừa ra khỏi cửa thấy anh hàng gà người nhà quê đi qua. Hắn gọi lại mua mặc cả xong hắn mang luôn gà vào trong Nhà. Nào ngờ gà đã mang đi mà tiền thì không trả. Chờ mãi không thấy tăm hơi người mua gà đâu anh ta sốt ruột đành vào đòi tiền. Gọi hai ba tiếng mới thấy người ra tiếp. Song tiền vẫn không trả mà người mua cũng không ra. Cứ thoái thác rằng bận việc bảo anh nán lại chờ một chút. Mãi tới lúc lên đèn Điêu Tinh mới ra luôn mồm xin lỗi. Hắn ta ân cần mời anh hàng gà ở lại nói - Tôi chắc anh không phải là người trong thành. Anh quê ở đâu - Ở ngoài Lâu Môn. - Người ấy nói. - Thế thì về nhà không kịp - Điêu Tinh nói - anh hãy ở đây sáng sớm mai về có được không - Sao lại thế - Điêu Tinh nói. - Tôi đã làm lỡ anh nếu như không giữ anh lại thì không đành lòng. Mà về không kịp có phải thiệt cả đôi đằng không. Thế thì ở đây là tốt nhất. Người ấy thấy hắn tha thiết không dám phụ lòng mà bây giờ về thì cũng đã muộn bèn cảm ơn anh ta yên tâm ở .