Ngày hôm sau bà gọi kiệu, mang Giảo Nhị mười tuổi tới Thành. Hỏi thăm đến nhà giam xin người gác ngục vào thăm, thấy Trinh Tú đeo gông, mắt sưng húp thâm quầng, ngủ trên sàn nhà tù, Lưu thị vừa kêu lên một tiếng "con ơi", thì ngã vật xuống. Trinh Tú vội đỡ mẹ dậy, kêu gào thảm thiết, lúc lâu sau mới nói nên lời. - Thấy con, bỗng mẹ khóc sưng cả mắt, lòng mẹ đau như kim châm. Từ khi sinh con mẹ vô cùng hãnh diện, hằng ngày con luôn quẩn quanh. | Đoán Án Kỳ Quan Chương 14 B Ngày hôm sau bà gọi kiệu mang Giảo Nhị mười tuổi tới Thành. Hỏi thăm đến nhà giam xin người gác ngục vào thăm thấy Trinh Tú đeo gông mắt sưng húp thâm quầng ngủ trên sàn nhà tù Lưu thị vừa kêu lên một tiếng con ơi thì ngã vật xuống. Trinh Tú vội đỡ mẹ dậy kêu gào thảm thiết lúc lâu sau mới nói nên lời. - Thấy con bỗng mẹ khóc sưng cả mắt lòng mẹ đau như kim châm. Từ khi sinh con mẹ vô cùng hãnh diện hằng ngày con luôn quẩn quanh bên mẹ. Con vừa thông minh vừa linh lợi lại biết vâng lời coi mẹ như Phật sống. Mẹ luôn luôn dạy dỗ bảo ban con biết thế nào là đạo tam tòng tứ đức phẩm hạnh đoan trang. Từ nhỏ con đã bằng lòng về làm dâu nhà họ Vương. Mẹ chỉ mong vợ chồng con bách niên giai lão. Ai ngờ vừa mới về nhà chồng đã gặp trắc trở. Chồng chết khiến con phải giam cầm. Mẹ cầu mong con bước sang năm mới được mở mày mở mặt mẹ mong con sau này lo ma chay cho mẹ lúc về già. Ai ngờ con gặp oan uổng phải nhận là đã giết người. Mẹ sợ rằng chẳng bao lâu nữa con lìa bỏ cõi đời. Mẹ nhìn con không biết chán. Mẹ nghĩ con mà nát ruột nát gan. Mẹ nhìn con tiều tụy mà lòng đau như dao cắt thôi thì mẹ ngồi tù cùng con. Trinh Tú thấy mẹ khóc lóc hết sức thê thảm lòng đau như vò xé cô vừa khóc vừa nói cho mẹ nghe nỗi đau khổ của mình. - Nhìn thấy mẹ con quặn đau như đứt từng khúc ruột mẹ hãy nghe con kể hết số phận khổ đau của con. Mẹ nuôi con chịu biết bao vất vả nhọc nhằn nhũng mong con hơn người con nghĩ rằng kiếp trước tội con chồng chất. Chẳng biết vì sao chồng con chết. Không biết lòng dạ của bố chồng thế nào mà cứ đổ riệt cho con là giết chồng để thông dâm . - Bố mẹ chồng con quả là kẻ hồ đồ - Lưu thị nói - chưa chắc quan đã thấy rõ trắng đen. - Quan không cho phân trần đánh đập con hết sức tàn khốc bắt con phải khai. - Con đừng khai nữa. - Trời ơi đau đớn lắm mẹ ơi Lần đầu họ vả con bốn mươi cái sái cả quai hàm máu túa ra nói không thành tiếng. Con không khai họ lại kẹp mười ngón tay con đau thấu tận tim gan. Con nghĩ khai ra sợ rằng họ sẽ lột da .