Ngô Đan Dương Doãn Tôn Hử bị tay chân là Đới Viên, Cừu Lãm giết, bức vợ là Từ thị phải lấy hắn. Từ thị lấy cớ là đang có tang, hẹn bao giờ mãn tang sẽ lấy. Sau đó Từ thị ngầm tính kế với người tâm phúc của chồng. Đến ngày hẹn, quả nhiên thấy Từ thị ăn mặc rất đẹp, thản nhiên nói cười như không. Đới Viên nghĩ Từ thị là đàn bà, chắc không gây tai họa, liền sai người tới thăm dò. Thấy Từ thị ăn mặc rất đẹp cười nói tự nhiên. | Đoán An Kỳ Quan Chương 13 Nói Bừa Nên Thiệt Mạng Kiên Nhân Được Minh Oan Ngô Đan Dương Doãn Tôn Hử bị tay chân là Đới Viên Cừu Lãm giết bức vợ là Từ thị phải lấy hắn. Từ thị lấy cớ là đang có tang hẹn bao giờ mãn tang sẽ lấy. Sau đó Từ thị ngầm tính kế với người tâm phúc của chồng. Đến ngày hẹn quả nhiên thấy Từ thị ăn mặc rất đẹp thản nhiên nói cười như không. Đới Viên nghĩ Từ thị là đàn bà chắc không gây tai họa liền sai người tới thăm dò. Thấy Từ thị ăn mặc rất đẹp cười nói tự nhiên lại càng không nghi ngờ bèn ăn mặc rất sang trọng vào phủ cầu hôn. Tới nơi vừa mới chào hỏi thì Từ thị nói - Các người đâu Từ thị vừa nói dứt lời thì người hai bên xông tới chặt đầu Đới Viên. Nhân lúc không để ý tới họ cũng giết luôn Cừu Lãm. Từ thị thay lại tang phục dâng hai chiếc đầu lên cúng chồng rằng mình đã trả được mối thù. Một con người vừa can đảm vừa khôn khéo xứng đáng là đấng trượng phu trong nữ giới. Sau đó có Tạ Tiểu Kiều một người từng báo thù cho cha và anh có thể sánh ngang với Từ thị. Còn ở chỗ khác lại thấy có chuyện vợ báo thù cho chồng. Ngột Mộc Bộ vợ chết đã giết chồng người lấy vợ người ta làm vợ kế. Người ấy rút dao đâm Ngột Mộc. Ngột Mộc hỏi vì sao người ấy bảo ta trả thù cho chồng. Ngột Mộc không giết người đàn bà ấy mà đuổi đi rồi lấy vợ khác. Người đàn bà ấy tuy không hầu hạ kẻ thù song cũng không biết tự bảo vệ mình để báo thù. Lại có một Tổng binh ở Quảng Đông giết người rồi cướp vợ làm thiếp. Nhân lúc hắn vào ngủ người đàn bà ấy cũng rút dao giết Tổng binh sợ quá bỏ chạy. Đúng lúc ấy đứa ở đóng cửa giữ người đàn bà lại song không dám giết. Đến khi Tổng binh cho người tới bắt thì người đàn bà ấy đã tự vẫn. Đó là những người không quên chồng không để thân mình bị ô nhục song không trả thù được. Nếu như họ suy tính kỹ biết rằng trước mắt không thể địch nổi thì sao không chờ sau này chẳng chóng thì chầy mình cũng minh oan được cho chồng chứ không nên liều mình cho hả nổi giận nhất thời. Nếu được thế thì người đàn bà này có thể sánh ngang với Từ phu nhân Tạ