Lại nói Huệ Văn vương nước Triệu yêu dùng một nội thị là Mục Hiền, cho làm chức hoạn giả lệnh, được dự việc chính. Một hôm có người đem bán một viên bạch bích. Mục Hiền thấy hòn ngọc sáng nhoáng mà không có dấu vết, thì ưa lắm liền bỏ năm trăm vàng mua được, đem phô với người thợ ngọc. Thợ ngọc kinh ngạc nói rằng: - Đây thực là viên ngọc bích họ Hoà. Tướng Sở là Chiêu Dương trong lúc ăn yến bỗng mất viên Ngọc này, ngờ cho Tương Nghi lấy trộm, tra. | Đông Châu Liệt Quốc Hồi 96 Lạn Tương Như hai lần khuất vua Tần Mã Phục quân một mình giải vây Triệu Lại nói Huệ Văn vương nước Triệu yêu dùng một nội thị là Mục Hiền cho làm chức hoạn giả lệnh được dự việc chính. Một hôm có người đem bán một viên bạch bích. Mục Hiền thấy hòn ngọc sáng nhoáng mà không có dấu vết thì ưa lắm liền bỏ năm trăm vàng mua được đem phô với người thợ ngọc. Thợ ngọc kinh ngạc nói rằng - Đây thực là viên ngọc bích họ Hoà. Tướng Sở là Chiêu Dương trong lúc ăn yến bỗng mất viên Ngọc này ngờ cho Tương Nghi lấy trộm tra đánh gần chết Trương Nghi vì thế mới bỏ sang Tần. Sau Chiêu Dương treo thưởng nghìn vàng để mua lại ngọc bích này kẻ lấy trộm không dám đem ra nên chịu không sao thấy được. Ngày nay không ngờ lại lọt vào tay ngài. Viên ngọc này thực là một vật quí vô giá nên cất kỹ chớ nên khinh thường đem phô với mọi người. Mục Hiền nói - Đành thế nhưng viên ngọc này quí ở chỗ nào Thợ ngọc nói - Viên ngọc này để ở chỗ tối tự nhiên có ánh sang có thể trừ được trần ai đuổi được ma quỉ nên gọi là viên ngọc dạ quang để chỗ ngồi mùa đông thì ấm có thể thay cho lò sưởi mùa hạ thì mát trong trăm bước ruồi nhặng không dám vào. Viên ngọc có những đức tính lạ lùng như vậy mà các ngọc khác không có cho nên là vật chí bảo. Mục Hiền thử xem quả đúng như thế bèn làm một cái hộp để đựng cất kỹ trong hòm. Không ngờ có kẻ đem việc ấy nói với vua Triệu. Vua Triệu hỏi Mục Hiền có ý muốn lấy nhưng Hiền không chịu đem dâng vua Triệu giận nhân lúc đi săn vào nhà Hiền sục tìm bắt được rồi lấy đem về. Mục Hiền sợ vua Triệu trị tội giết chết muốn bỏ trốn đi. Xa nhân là Lạn Tương Như túm áo hỏi rằng - Ngài đi đâu bây giờ Mục Hiền nói muốn chạy sang Yên. Tương Như nói - Ngài được vua Yên biết đến như thế nào mà vội vã đến nương nhờ vậy Mục Hiền nói - Năm trước ta có đi theo đại vương hội diện cùng vua Yên ở ngoài cõi nhân khi vắng người vua Yên nắm tay ta mà nói rằng Xin cùng ngài kết giao . Thế là vua Yên biết ta cho nên ta muốn sang đấy. Tương Như can rằng - Ngài lầm rồi