Nói về Tây Bá Hầu bị cầm nơi Dũ Lý đến nay đã bảy năm , thường ngay đóng cửa làm sách Diệc là loại sách về bói toán , có ý truyền lại đời sau. Nhân khi rảnh, Tây Bá đem đàn ra khảy , nghe tiếng đàn kêu chan chát, biết có việc chẳng lành, liền cất đàn lấy tiền ra gieo quẻ . Sau khi bói xong, Tây Bá khóc và than : - Ôi con ta đã bỏ mạng rồi ! Bởi không nghe lời ta nên phải mang hại. Giờ đây, nếu ta không. | Phong Thần Diên Nghĩa Hồi 20 Táng Nghi Sanh mua lòng bọn nịnh Nói về Tây Bá Hầu bị cầm nơi Dũ Lý đến nay đã bảy năm thường ngay đóng cửa làm sách Diệc là loại sách về bói toán có ý truyền lại đời sau. Nhân khi rảnh Tây Bá đem đàn ra khảy nghe tiếng đàn kêu chan chát biết có việc chẳng lành liền cất đàn lấy tiền ra gieo quẻ . Sau khi bói xong Tây Bá khóc và than - Ôi con ta đã bỏ mạng rồi Bởi không nghe lời ta nên phải mang hại. Giờ đây nếu ta không ăn thịt con thì chết bằng ăn thịt con thì nuốt sao vô. Lời xưa có nói - Hùm dữ cũng chẳng ăn thịt con . Ta chưa phải là loài cầm thú Than thở một lúc Tây Bá oán trách kẻ đã bày mưu độc khiến cha con phải đành mang tiếng bất nhân. Buồn quá Tây Bá lấy viết mực ra làm một bài thơ điếu như sau Muôn dặm đến Triều Ca Một mình đi viếng cha Chưa vào thành Dũ Lý Trước túi chốn chương tòa Quyết ném đờn trừ quỉ Đành liều mạng hóa ma Măng khô tre thảm thiết Thương trẻ động lòng già Tây Bá Hầu viết bài thơ ngũ ngôn ai nấy đều không hiểu . Bỗng có Thiên sứ đến Tây Bá Hầu mừng rỡ ra chào. Thiên sứ nói - Bệ hạ thấy hiền hầu bị giam cầm đã lâu nên đem lòng thương sót nay săn được ít thịt nai gởi đến hiền hầu một thố hiền hầu dùng đỡ gọi là tình vua tôi. Tây Bá lạy tạ và nói - Nhờ ơn Thiên tử cho bánh thịt nai tôi xin cầu chúc bệ hạ sống muôn năm ngõ đặng trị vì bốn biển. Lạy rồi lấy ba chi bánh ăn. Sứ thần thấy vậy cười thầm - Ai cũng đồn Tây Bá Hầu xem quẻ như thần đoán việc như Thánh té ra ăn thịt con mà không biết. Tây Bá vương nói với Thiên sứ - Tôi không dám đến lạy tạ vì là kẻ có tội xin ngài thương tình tâu giùm răng tôi khao khát bấy lâu được Bệ hạ ban vật quí. Nói rồi giã từ Thiên sứ ra về. Người sau có bài thơ như vầy Từ thuở dời chân dặn rõ ràng Đừng thăm mà măc họa liên .