Quá khứ của Trịnh Khả/ Quán nước. Ngày. Một quán ven đường huyện Kiến An. Tấm biển sơn dòng chữ: “Bán buôn thuốc lào Kiến An”. Chủ quán là một người đàn bà phốp pháp. Mụ đang gói từng chồng bánh thuốc lào. Vài khách hàng đang trả tiền, cân thuốc. Một gã đàn ông to vật vã, cợt nhả: - Bà chủ, ông xã thầy đồ đâu rồi, đi cất thuốc hả? Mụ béo nổi đóa: - Biến suốt nửa tháng nay, cầm bao nhiêu tiền hàng. Xã xiếc gì, đận này về Gã kia cười khành khạch: -. | Phạm Ngọc Tiến Chuyện làng Nhô - 2 - 6- Quá khứ của Trịnh Khả Quán nước. Ngày. Một quán ven đường huyện Kiến An. Tấm biển sơn dòng chữ Bán buôn thuốc lào Kiến An . Chủ quán là một người đàn bà phốp pháp. Mụ đang gói từng chồng bánh thuốc lào. Vài khách hàng đang trả tiền cân thuốc. Một gã đàn ông to vật vã cợt nhả - Bà chủ ông xã thầy đồ đâu rồi đi cất thuốc hả Mụ béo nổi đóa - Biến suốt nửa tháng nay cầm bao nhiêu tiền hàng. Xã xiếc gì đận này về. Gã kia cười khành khạch - Thôi cho tầu suốt đi cùng cánh thuốc lào ta cưu nhau lại chả chán vạn lần hơn ư - Nỡm ạ đang nẫu hết cả lòng ruột. Gã kia chưa tha - Nhỡ hắn biến về quê thì sao. Tớ bảo thật đấy. Hắn vợ con đùm đề. Hề hề. Mụ béo mặt đuỗi ra. Chợt mụ phắt lên - Phải rồi sao mà tôi ngu thế không biết. Lão bám vào cái váy già này để bòn rút. Trời ơi là trời. Được đây sẽ đến tận trường làm ra nhẽ. 7- Quá khứ của Trịnh Khả Phòng tổ chức trường. Ngày. Phòng tổ chức trường. Trưởng phòng tổ chức - Anh Khả còn ý kiến gì không Khả vuốt tóc buồn rầu - Không Sau vụ xô xát vừa rồi tôi thấy không thể tiếp tục giảng dạy đươc nữa. Tôi xin nghỉ. - Chúng tôi thông cảm với anh. Anh nghĩ thế là phải. Tuy chưa đủ tuổi hưu nhưng lãnh đạo nhà trường vẫn chấp nhận giải quyết chế độ cho .