Xuân Diệu Sự sống chẳng bao giờ chán nản Trong cuộc đấu tranh giữa ta với địch sống chết thua hơn Có lúc, có nơi đứa thắng lâm thời lại là cái chết; Cái chết rên môi có đôi râu mép Sắc lẻm như đeo kính râm lấy điệu và trán cũng cao; Cái chết ngọt ngào nói như kinh thánh; Thường giỏi trá hình, cái chết lại chưng diện bảnh, Cổ cồn ca vát, người ngợm thơm tho; Phất cờ chạy hiệu, cái chết lau nhau nhậu nhẹt say no, Các má, các chị miền Nam đánh quần lên đầu. | Xuân Diệu Sự sống chẳng bao giờ chán nản Trong cuộc đấu tranh giữa ta với địch sống chết thua hơn Có lúc có nơi đứa thắng lâm thời lại là cái chết Cái chết rên môi có đôi râu mép Sắc lẻm như đeo kính râm lấy điệu và trán cũng cao Cái chết ngọt ngào nói như kinh thánh Thường giỏi trá hình cái chết lại chưng diện bảnh Cổ cồn ca vát người ngợm thơm tho Phất cờ chạy hiệu cái chết lau nhau nhậu nhẹt say no Các má các chị miền Nam đánh quần lên đầu nó. Nhưng giặc Mỹ cố giết cho nhiều vẫn cứ là thằng rụt cổ Rúc vào hang lỗ lại cố chui ra Ngậm bom vào miệng cố thét cho to Vẫn không át nổi cánh cò bay trên ruộng lúa Tại sao giặc Mỹ ném những em bé miền Nam vào lửa Mổ một con người chỉ để láy mảnh gan nhắm rượu - Trại phong Quỳnh Lập trường học Thuy Dân Con đê Phú Thọ làng xóm Vĩnh Quang Chúng ta bình tĩnh ở giữa hờn căm Lại gieo lại trồng trên những hố bom san phẳng Đã là sự sống thì chẳng bao giờ chán nản Những gian nhà văn Điển dù cho bom phá nát tan. Khi mẹ trở lại thăm nhà mẹ vẫn cứ mang trái tim vĩ đại Dọn dẹp bếp hót tro nhặt những chân ghế bàn càn lại Mẹ nhìn phân biệt bằng mắt yêu thương Cái chum đang còn đựng được miếng gương có thể soi gương Không thể tiện tay vứt thanh gỗ làm thành mảnh củi. Anh Trỗi sắp bị tử hình vẫn dặn chị Quyên -Em đi cho khéo Mấy bậc cao nơi nhà tắm ấy rất trơn . Còn một chút ánh mặt trời mẹ vẫn cố ngồi xâu chỉ vá áo cho con Bà để cơm con cháu đi học muộn về vẫn ủ suất cơm cho nóng Miếng bao tải rách rồi vẫn cứ vun cho sự sống. Sắp sửa băng qua cầu Cấm đêm khuya bên mấy bụi cây xa Mấy anh em nhà văn chúng tôi còn nghe tiếng hác-mô-ni-ca Một đồng chí tân binh nào đang chuyển khí trời biến thành âm nhạc Đặng thổi đến giữa bụi đường một ánh hoa dương dào dạt. Em tiễn anh ra tới bến đò mưa bụi khó nhìn nhau nữa Anh khoát tay bảo em về đi em vẫn cứ hai chân lần nữa Em đứng hoài đứng mãi đợi đò ngang sang tới bên kia Mối chỉ giữa đôi ta càng kéo ra xa - lại càng buộc chặt. - Ôi có hai hạt nào như đôi con mắt Khi khép mí dài dài như hai quả trám .