Hai đứa trẻ tuy chưa phải là truyện ngắn hay nhất nhưng lại khá tiêu biểu cho phong cách nghệ thuật của Thạch Lam: bình dị, nhẹ nhàng mà tinh tế, thâm thúy. Truyện dường như chẳng có gì: hầu như không có cốt truyện, chẳng có xung đột gay cấn, chắng có gì đặc biệt cả. Hai đứa trẻ chỉ là một mảng đời thường bình lặng của một phố huyện nghèo từ lúc chiều xuống cho tới đêm khuya, với hương vị màu sắc, âm thanh quen thuộc: tiếng trống thu không cất trên một chiếc chòi nhỏ, một ráng chiều ở phía chân trời, một. | Ôn thi đại học môn văn -phần 79 Đề Phân tích bức tranh phố huyện nghèo trong truyện ngắn Hai đứa trẻ - Thạch Lam. Hai đứa trẻ tuy chưa phải là truyện ngắn hay nhất nhưng lại khá tiêu biểu cho phong cách nghệ thuật của Thạch Lam bình dị nhẹ nhàng mà tinh tế thâm thúy. Truyện dường như chẳng có gì hầu như không có cốt truyện chẳng có xung đột gay cấn chắng có gì đặc biệt cả. Hai đứa trẻ chỉ là một mảng đời thường bình lặng của một phố huyện nghèo từ lúc chiều xuống cho tới đêm khuya với hương vị màu sắc âm thanh quen thuộc tiếng trống thu không cất trên một chiếc chòi nhỏ một ráng chiều ở phía chân trời một mùi vị âm ẩm của đất tiếng chó sủa tiếng ếch nhái tiếng muỗi vo ve. những âm thanh của mấy người bé nhỏ thưa thớt một quán nước chè tươi một gánh hàng phở một cảnh vãn chợ chiều với vỏ nhãn vỏ thị rác rưởi và những đứa trẻ con nhà nghèo đang cúi lom khom tìm tòi nhặt nhạnh một đoàn tàu đêm lướt qua. và nỗi buồn mơ hồ với những khao khát đến tội nghiệp của Hai đứa trẻ. Chuyện hầu như chỉ có thế. Nhưng những hình ảnh tầm thường ấy qua tấm lòng nhân hậu qua ngòi bút tinh tế giàu chất thơ của Thạch Lam lại như có linh hồn lung linh muôn màu sắc có khả năng làm xao động đến chỗ thầm kín và nhạy cảm nhất của thế giới xúc cảm có khả năng đánh thức và khơi gợi biết bao tình cảm xót thương day dứt dịu dàng nhân ái. Đó là truyện của Hai đứa trẻ nhưng cũng là truyện của cả một phố huyện nghèo với những con người bé nhỏ thưa thớt tội nghiệp đang âm thầm đi vào đêm tối. Ít có tác phẩm nào hình ảnh đêm tối lại được miêu tả đậm đặc trở đi trở lại. như một ám ảnh không dứt như trong truyện Hai đứa trẻ của Thạch Lam tác phẩm mở đầu bằng những dấu hiệu của một ngày tàn và kết thúc bằng một đêm tịch mịch đầy bóng tối ở trong đó màu đen bóng tối bao trùm và ngự trị tất cả đường phố và các ngõ con dần dần chứa đầy bóng tối tối hết cả con đường thăm thẳm ra sông con đường qua chợ về nhà các ngõ vào làng lại sẫm đen hơn nữa. Một tiếng trống cầm canh ở huyện đánh tung lên một tiếng ngắn