Trái tim của bạn chính là cuộc sống. | Có một bận làm văn theo mệnh đề "Một câu chuyện không vui của dĩ vãng", tôi lấy làm hết sức xúc động, cảm thấy đây là một dịp để tôi trổ tài đây: Hồi nhỏ có một lần tôi cảm thấy oan ức, ngày thường tôi tích lũy những từ vực miêu tả về tâm trạng buồn bực, lúc này đây đem ra sử dụng và phát huy như lên men vậy. Tôi bắt đầu viết cảnh hoàng hôn thanh lạnh, mô tả vầng trăng sáng sủa tươi đẹp và cảnh vui cười của mọi người xung quanh rồi đem so sánh với cô bé buồn tẻ cô đơn bị oan ức. Tôi cứ thế mà viết, viết mãi, rồi không cầm được nước mắt. Bài văn đầy ắp tình cảm chân thành này lại được đánh giá hay, và được dán lên bức tường trong lớp học làm mẫu. Thế nhưng, khi thấy cô giáo gạch bút đỏ dưới dòng chữ trong đọan tôi mô tả vầng trăng "như chiếc đĩa bằng ngọc gắn lên màn trời màu xanh thẫm", cô giáo nói, chữ "gắn" ở đây được sử dụng một cách hết sức truyền thần, tôi nghe mà hai má ửng đỏ. Tôi không thể nhận lấy lời khen như vậy một cách đương nhiên, bởi vì khung cảnh miêu tả và cái chữ "gắn" sử dụng ở đây, chính là từ ngữ tôi không thể quên trong tập tiểu thuyết "Nhà" của ông Ba Kim.