"Em đã để mất anh không suy tư Mất chiếc bình anh không nhành hoa ký tự Chỉ còn lại nỗi nhớ và chiếc bàn trải chiếc khăn màu trời làm tình nhân của nhau và thơm lên ấu thơ của nhau" . | Chùm thơ của Võ Thi Hà Em đã để mất anh không suy tư Mất chiếc bình anh không nhành hoa ký tự Chỉ còn lại nỗi nhớ và chiếc bàn trải chiếc khăn màu trời làm tình nhân của nhau và thơm lên ấu thơ của nhau Đôi khi Đôi khi ta về ta nhớ Đã đi qua những phố miền Ta mang hết mùa tóc cũ Giăng tràn tím nhức đêm sen Đôi khi ta ngồi và hát Kinh cầu nát cả thềm voan như tràn lên bờ rêu quán Người dưng ta cũng giận hờn Đôi khi ta về gác ấy Thương mưa réo rắt trên đầu Chong đêm ta nằm mơ núi Bóng Người rơi trắng đường ngâu Đôi khi đi hoang ngoài gió Ta đong cát bụi về nhà vẫn như cỏ đồi biêng biếc Tên Người rưng rưng mưa sa Đôi khi thèm trầm như ngõ Dấm xanh lại trái mù lòa Ta buồn tung tăng như trẻ Trước mùa sầu đâu đơm hoa Đôi khi ta hoài ta khóc Hôm nao Người mới ngược mùa Đôi khi ta vừa mới biết Ta đau những chuyện ngày xưa Nỗi cô đơn Em cười hể hả trong nỗi cô đơn Đang ùn ùn kéo lên che khuất bầy kiến riệng có mùi ngọt khi sắp chết Em tẩy trần cho chúng bằng nước dừa sạch Những con kiến riệng rùng mình trước nỗi cô đơn của em đông đúc Em đặt chúng vào hõm má bị nước mắt bào mòn Chúng cong lên vì ngấm mặn Bắt đầu gào tên Nỗi Cô Đơn Nỗi Cô Đơn Của Em Ơi Đã có lúc em dày vò chúng Bằng ánh mắt đen tràn rừng thảm Em dày vò chúng Bằng cách nhả ra những chót lưỡi kiêu hãnh của anh thê thiết cặn bã đói khát lang thang Những xác kiến khô cố ứa lên mùi ngọt khi sắp chết Em chải dăm sợi tóc Ngày mai em từ biệt Nỗi cô đơn làm chúng không còn muốn ở với em Chúng trăng trối thế Rồi em rửa mắt trước khi ngủ Bằng khóc Nước mắt tóm lấy những con kiến riệng lặc lè đi chôn Nó không biết rằng có một bầy kiến riệng có mùi ngọt khi sắp chết lại đang dâng lên Rùng rùng dâng lên hể hả dâng lên Cười nhạt vào em trên nỗi cô đơn. Chiếc bình Căn phòng này Nỗi nhớ .