Có nhiều khi như dòng thơ, tôi sạt lở bên bờ kè hạnh phúc. Buổi chợ quê thúng mủng ngổn ngang người. Thơ sống chung cùng chợ, cùng sông, cùng những ánh mắt nhá nhem suy nghĩ. Có mai nào bạn vô tình nhặt cánh thơ lên. Chốn phố phường ồn ã không nương nổi nhịp buồn vui. Tôi men ánh mắt theo chiếc cầu và hàng tay vịn. Con đường hun hút mang từng câu rời rạc, có câu nào rơi vãi phía sân phơi. Tôi đi cùng những lạc lõng đời tôi, bạn cứ sống theo cách người khác. Và. | Chùm thơ Hải Trung Bờ kè hạnh phúc Có nhiều khi như dòng thơ tôi sạt lở bên bờ kè hạnh phúc. Buổi chợ quê thúng mủng ngổn ngang người. Thơ sống chung cùng chợ cùng sông cùng những ánh mắt nhá nhem suy nghĩ. Có mai nào bạn vô tình nhặt cánh thơ lên. Chốn phố phường ồn ã không nương nổi nhịp buồn vui. Tôi men ánh mắt theo chiếc cầu và hàng tay vịn. Con đường hun hút mang từng câu rời rạc có câu nào rơi vãi phía sân phơi. Tôi đi cùng những lạc lõng đời tôi bạn cứ sống theo cách người khác. Và mùa xuân cứ hạnh phúc xanh màu gương mặt ai có thu vàng lác đác. Vị mặn hồi sinh Chạm tay lên lớp rêu xanh chợt nghe hồi ức xám. Những giọt mồ hôi không rõ màu của tiền nhân đã kết tủa nên hồn thiêng lung linh trong vũ điệu thời gian. Ta đưa em đi trên con đường lát gạch Bát Tràng dát nắng tháng năm trải dài theo mùa hạ. Em hãy xem từng gốc đại thụ tuổi gấp mấy chúng mình đang thầm thì kể chuyện cùng tiếng ve râm ran. Không phải là muối sao cứ mặn lòng nhau không phải là cổ tích ánh mắt đẫm màu truyền thuyết. Giữa muôn nghìn con người ta vẫn tỏ dáng em lấp lóa ảnh hình với mái tóc mê hoặc cả trời chiều. Em đã cố ý thích lên khuôn mặt ngây ngô của ta sự dại ngộ đến hóa cuồng về niềm đam mê chân thật. Gốc đại thụ già cứ trẻ mãi với tình yêu nuôi lòng đam si giữa nền phế tích. Có thể một mai ta chẳng để lại gì ngoài sự vô duyên ám muội trong tưởng tượng. Nhưng em ơi những giọt mồ hôi không rõ màu của tiền nhân sẽ chảy mãi trong ta chan hòa trong em và hồi sinh kiếp .