Khi người gọi chim trở về sau buổi diễn không thành Sương mưa ủ dập bước chân ngồi lại trên vườn Ngôi nhà có nét tròn tựa thành ly cà phê Đậm đặc giọt nhìn qua ô cửa kính Nhỏ hoang vu lõm con đường núi Vượt lên nỗi buồn lá mục Tiếng chim lạc đánh vỗng lời huyền sử Bầy bướm đêm giã từ bức tường trú ngụ Đập cánh tản mạn vào không gian đầy ánh sáng Bỏ lại cái rét mặn nồng đỉnh nhớ . | Trang thơ Bạch Mã NGUYỄN THIỀN NGHI Kí ức Bạch Mã Khi người gọi chim trở về sau buổi diễn không thành Sương mưa ủ dập bước chân ngồi lại trên vườn Ngôi nhà có nét tròn tựa thành ly cà phê Đậm đặc giọt nhìn qua ô cửa kính Nhỏ hoang vu lõm con đường núi Vượt lên nỗi buồn lá mục Tiếng chim lạc đánh vỗng lời huyền sử Bầy bướm đêm giã từ bức tường trú ngụ Đập cánh tản mạn vào không gian đầy ánh sáng Bỏ lại cái rét mặn nồng đỉnh nhớ Chiếc điện thoại vút tung bờm sóng Cuộc trò chuyện nối hơi ấm đồng bằng Chở nụ cười về thắp màu xanh tuổi lá Đắp dấu thần tiên đậm hương sắc Đỗ Quyên Con nắng nhú lọc trong từng góc nhìn Lột trần hoang sơ ngọn lửa đời mới nhóm Xua b ầy ngựa mây cuồng vó lên trời Thả tôi lặng yên trên Vọng Hải Đài ẩm đục Nhìn quanh không thấy đất thấy sông Chỉ thấy chút bụi trần trầm xuống NGUYÊN QUÂN Giọng người gác núi Sớm mai về trên Vọng Hải đài Bước chân chìm giữa vòm mây trắng Triền dốc xa mùa hoa dần trổ Dìu dịu hương trong gió đại ngàn Sớm mai tựa lưng bên vách đá Nghe người uốn lưỡi học tiếng chim Từng âm thanh hoang vu xa lạ Mới hiểu cô đơn kẻ gác rừng Sớm mai sương khoả thân khe lạnh Thả vai trần con nước mơn man Rừng nguyên sinh âm thầm mọc nhánh Níu ta vào ảo giác liêu trai Cất tiếng hát giữa tinh mơ núi cả Con vượn vô tình thả giọng hoà âm Người gác núi môi rung chiếc lá Gọi ta về như gọi cánh chim quen. TƯỜNG THI Vệt mưa những vết chân ẩm mốc những góc khuất bám đầy thân vắt quanh co hụt hẫng núi đèo rạn nứt chuỗi ngày qua từng ngôi nhà suy sụp rêu xanh uể oải thời gian bám bụi những cơn mưa hun hút nước chảy dọc trên bờ môi khô đầu hạ lưng chừng đồi núi quắt quay có tiếng chim vút lên nổi trôi theo ngọn thác ghềnh bình minh trườn qua giọt nắng con sói tỉnh thức tiếng gào vỡ vụn chẳng thấy bóng mình giữa lũ vắt bám đầy lưng núi hồi sinh. 244 06-09