Những viên sỏi lạo xạo vết chân Con đường vắt qua rừng và gió Gió làm khô những giọt mồ hôi bất đắc dĩ Không âm thanh phiền muộn Cuộc dạo chơi với đồi Cỏ, lá thông khô chen chen Ý nghĩ cao thượng và thanh thoát Như bức tranh Không lâu đài kỳ vĩ Không một tiệm bar hào nhoáng Ý nghĩ của đồi Hoang sơ như bình minh, đàn chim bay ngang Tôi lay Nhẹ thênh thênh mùa Thu Nhẹ chùm hoa xấu hổ Lên cao, xuống thấp, lòng vòng như cuộc kiếm tìm Có con đường nghiêng, tìm ẩn. | Đức Sơn Sự lên men của đồi Những viên sỏi lạo xạo vết chân Con đường vắt qua rừng và gió Gió làm khô những giọt mồ hôi bất đắc dĩ Không âm thanh phiền muộn Cuộc dạo chơi với đồi Cỏ lá thông khô chen chen Ý nghĩ cao thượng và thanh thoát Như bức tranh Không lâu đài kỳ vĩ Không một tiệm bar hào nhoáng Ý nghĩ của đồi Hoang sơ như bình minh đàn chim bay ngang Tôi lay Nhẹ thênh thênh mùa Thu Nhẹ chùm hoa xấu hổ Lên cao xuống thấp lòng vòng như cuộc kiếm tìm Có con đường nghiêng tìm ẩn số về đỉnh Là đường vòng Thử tôi có bay lên Với con đường dựng ngược Thử tôi có bay lên Sự lên men của đồi Nguyễn Văn Quang Gió gùi trăng Như người gùi quá khứ tìm hiện tại Ta cùng gùi trăng vào mùa Đêm nhà rông tiếng hát núi rừng Bốn mặt người như con thú gọi đàn về buôn. Mày gùi trăng thì ta gùi hương của gió Sương gùi đêm cho tán lá mơ hồ Ngày đổ bóng trời nghiêng mặt ngó Suối A Bia cộng nắng chờ khô. Ráng chiều vuốt mặt quay quắt Hoàng hôn gùi mây xuống núi Để nắng yểu ợt như cơn sốt rừng Thu về. tiếng ve hụt hẫng mất hồn Ta gùi trăng lên men miền sơn cước Như voi cõng đá về xuôi Để nghe tiếng hú rừng man rợ Đêm hồng ánh lửa Hồn than bóc từng lớp tro .