Đám mây cuối trời như hơi thở mùa đông Ôi tháng chạp lời vỗ về vẫn buốt Khi mùa xuân xa chưa về kịp Đợi chờ ai hoa cứ trắng âm thầm Hoa ơi hãy nở đầy vườn mẹ Giữ cho mùa xuân mãi trong hơn Kìa mùa xuân về bên em lặng lẽ Những nụ hoa bẽn lẽn trước thềm Em lấy gì trong nắng dội mưa tuôn Mà cánh hoa hiền như tà áo Mỏng mảnh thế sao qua nghìn cơn bão Để là hoa Trắng - Ngát - Giữa - Đời - Thường Những lá xanh rơi vỡ khắp đất. | thơ Sông Hương 1 2-85 Quốc Minh Với hoa trắng mùa xuân Đám mây cuối trời như hơi thở mùa đông Ôi tháng chạp lời vỗ về vẫn buốt Khi mùa xuân xa chưa về kịp Đợi chờ ai hoa cứ trắng âm thầm Hoa ơi hãy nở đầy vườn mẹ Giữ cho mùa xuân mãi trong hơn Kìa mùa xuân về bên em lặng lẽ Những nụ hoa bẽn lẽn trước thềm Em lấy gì trong nắng dội mưa tuôn Mà cánh hoa hiền như tà áo Mỏng mảnh thế sao qua nghìn cơn bão Để là hoa Trắng - Ngát - Giữa - Đời - Thường Những lá xanh rơi vỡ khắp đất vườn Xanh thắm một đời cho em trong trắng Bao lá biếc dày trong đất sâu thẳm Nằm xuống rồi chưa kịp biết hương thơm Lá vỡ rồi nhưng em sáng tươi hơn Dẫu rét tháng giêng mùa xuân không chịu đục Dẫu rét tháng ba mùa trái về sẽ ngọt Em giữ mùa xuân ở mãi trong vườn Em giữ mùa xuân ở mãi trong vườn Khi anh dừng chân nhìn em bối rối Tình yêu dẫu là lời chưa nói Khi đi rồi tình yêu vẫn xanh nguyên. Ngô Xuân Hội Những người bơi vào đảo thuyền chài Đá nhấp nhô như những hạm tàu quanh đá ấy đại dương gào thét còn cách xa khoảng bốn năm trăm mét lưng chừng trời thấy rợp cánh hải âu Đảo kia kìa Chúng tôi lặng hồi lâu rồi không ai bảo ai tất cả cùng cởi áo liền sau đó nói cười tất cả bơi vào đảo dù biển nơi đây cá mập lượn hàng đàn Trong chúng tôi có người ở trên ngàn chưa biết biển nên coi thường biển cũng có người tính ngoan cường dũng cảm dám một mình cùng cá mập đùa chơi Lại cũng có người không hiểu mấy biển khơi Sống nhút nhát. Lần đầu ra quần đảo nhưng để được đặt chân lên Thuyền Chài giông bão họ đã bơi. Bơi không chút ngại .