Muốn xiết chặt ngay vấn đề tiêu dùng thì giờ, tôi lựa trường hợp một cá nhân nào đó để xét. Tôi chỉ có thể xét một trường hợp thôi và trường hợp đó không thể là trường hợp trung bình, vì không có trường hợp nào là trường hợp trung bình, cũng như không có người nào là người trung bình. Mỗi người và trường hợp mỗi người đều riêng biệt. Nhưng nếu tôi lấy trường hợp một viên chức Luân Đôn làm việc sở từ mười giờ sáng đến sáu giờ chiều (Tại Anh các sở làm. | Sống 24 giờ một ngày Chương IV Nguyên nhân của sự bất mãn Muốn xiết chặt ngay vấn đề tiêu dùng thì giờ tôi lựa trường hợp một cá nhân nào đó để xét. Tôi chỉ có thể xét một trường hợp thôi và trường hợp đó không thể là trường hợp trung bình vì không có trường hợp nào là trường hợp trung bình cũng như không có người nào là người trung bình. Mỗi người và trường hợp mỗi người đều riêng biệt. Nhưng nếu tôi lấy trường hợp một viên chức Luân Đôn làm việc sở từ mười giờ sáng đến sáu giờ chiều Tại Anh các sở làm việc một hơi như vậy cho những người ở xa sở đỡ tốn công đi về giữa trưa được nghỉ một giờ để ăn cơm và sáng mất 50 phút tới sở chiều mất 50 phút về nhà thì trường hợp đó cũng gần được là trường hợp trung bình. Có người phải làm việc nhiều hơn người đó để kiếm ăn nhưng có kẻ lại làm ít hơn. Điều lầm lẫn quan trọng của viên chức ấy thuộc về thái độ của ông ta làm cho hai phần ba năng lực và hứng thú của ông giảm đi. Thường thường ông không yêu thích công việc của mình may lắm là không ghét nó. Ông miễn cưỡng làm việc càng trễ chừng nào cành hay và vui vẻ đứng dậy ra về càng sớm chừng nào càng tốt. mà trong khi làm việc ông không cho bộ máy của mình chạy hết công suất của nó đâu. Tôi biết sẽ có độc giả bất bình trách tôi nói xấu công chức thành phố nhưng tôi không thay đổi ý kiến vì tôi đã biết rõ thành Luân Đôn . Mặc dầu vậy ông ta vẫn nhất định coi những giờ làm việc từ 10 giờ sáng đến 6 giờ chiều là khoảng thời gian chính trong ngày còn 10 giờ trước và 6 giờ sau khoảng đó là phụ chỉ như một đoạn mở và một đoạn kết vậy thôi. Một thái độ như vậy tất nhiên là diệt hết hứng thú của 16 giờ đó và kết quả là nếu ông ta không tiêu phí thời gian đó thì cũng chẳng đếm xỉa gì tới nó cả coi như ở ngoài lề đời sống. Thái độ ấy hoàn toàn vô lý và có hại vì ông đã coi trọng một khoảng thời gian mà ông trông cho mau hết. Nếu một người làm cho hai phần ba đời sống của mình tuỳ thuộc một phần ba còn lại mà trong một phần ba này lại uể oải làm việc thì làm sao hy vọng sống một cách .