Chế Bồng Nga Phần 01 Chế Bồng Nga, lẽn về thăm nước cũ, lúc ấy, mải miết theo con đường núi phủ rêu cằn Chàng đổ bộ từ xa, xa lắm, từ cái làng con Bản Mê Thuật, mất tăm trong vùng biên giới Ai Lao. Hành lý của Bồng Nga là một gói nhỏ, y phục của chàng là tấm áo lông chiên ngắn, cái quần chẽn ống, đôi hài sảo với con dao lưng to bản vỏ đồng. Khuôn mặt chàng – khuôn mặt ngót ba chục tuổi, hơi gày- đã rám mầu sương nắng; nhưng, cái trán cao,. | Chế Bồng Nga Phần 01 Chế Bồng Nga lẽn về thăm nước cũ lúc ấy mải miết theo con đường núi phủ rêu cằn. Chàng đổ bộ từ xa xa lắm từ cái làng con Bản Mê Thuật mất tăm trong vùng biên giới Ai Lao. Hành lý của Bồng Nga là một gói nhỏ y phục của chàng là tấm áo lông chiên ngắn cái quần chẽn ống đôi hài sảo với con dao lưng to bản vỏ đồng. Khuôn mặt chàng - khuôn mặt ngót ba chục tuổi hơi gày- đã rám mầu sương nắng nhưng cái trán cao đôi mắt sắc và cặp môi vắng hẳn nụ cười vẫn giữ cho dung mạo ông Hoàng vong quốc Chiêm Thành ấy một vẻ khác thường. Bồng Nga hơn một tháng trời lặn lội qua những rừng hoang vắng nối giẫy Trường Sơn với bờ Nam Hải đã giày xéo lên bao nỗi gian nguy. Mười lăm năm ẩn lánh quê người chàng lần ấy mới có dịp đem linh hồn đáp tiếng gọi của Non sông. Chàng bước nhanh mềm mại và lẹ làng trong cái dáng đi của dân sơn cước. Vừa đi chàng vừa nhìn cảnh vật rỡ ràng dưới ánh nắng ánh nắng muộn tàn thu vùng bể thường có gió Nam ấm áp thổi đều. Đã trải những ngày u ám trong rừng nay tới đây bỗng thấy vẻ sáng suốt của không khí vẻ lộng lẫy của mặt trời Bồng Nga có cái cảm tưởng dịu dàng và đột ngột như lạc vào một thế giới xuân. Nhưng qua phút đầu bỡ ngỡ chàng nhận ngay thấy nỗi buồn thu ẩn trong vẻ gượng tươi của sự vật sắc mây trong đã vẫn mầu sương trắng rừng hoang tàn cỗi âm thầm tiếc vẻ xanh phai và dọc đường trên nệm cỏ gà ngùn ngụt lửa chiều hôm những khớm hoa nhầm tiết thẹn với sắc hương lỗi mùa. Xa xa trong ngàn cây những túp nhà chàm rụt dè ẩn hiện nhắc Bồng Nga nhớ tới bọn con dân ngu muội sống vùi trong cảnh an tĩnh đáng thương. Chàng thở dài. Theo mãi con đường lửng lơ ngang núi con đường với chàng đầy kỷ niệm Bồng Nga càng vào sâu cảnh cũ càng thấy bồi hồi. Mùa gặt bắt đầu. Đồng ruộng dưới thung phơi mầu lúa chín. Trên nền vàng thẫm bóng cò lấp lánh đưa thoi. Bồng Nga buồn trước cảnh chiều buồn khẽ ngâm một khúc hát xưa bằng cổ ngữ Chiêm Thành và kéo dài một điệu tả những nỗi nhớ mong dằng dặc của khách xa nhà. Thỉnh thoảng gặp cái xe trâu tải .