Cuộc Sống Lang Thang Của Anh Em Nhà Nhện Nguyễn Sĩ Mai – 3 Họa vô đơn chí Tuy lại phải lên đường mưu sinh nhưng lần này chúng tôi hoàn toàn thoải mái tự tin chứ không lo lắng băn khoăn như lần trước. Dù sao anh em tôi cũng đã tích lũy được chút ít kinh nghiệm, lại có sức khỏe đủ để đương đầu với mọi bất trắc đời thường nên chẳng có gì mà phải sợ sệt. Chuyện ăn uống bây giờ đối với chúng tôi là chuyện vặt, kiếm đâu cũng có, ăn gì cũng xong. Mục. | Cuộc Sống Lang Thang Của Anh Em Nhà Nhện Nguyễn Sĩ Mai - 3 Họa vô đơn chí Tuy lại phải lên đường mưu sinh nhưng lần này chúng tôi hoàn toàn thoải mái tự tin chứ không lo lắng băn khoăn như lần trước. Dù sao anh em tôi cũng đã tích lũy được chút ít kinh nghiệm lại có sức khỏe đủ để đương đầu với mọi bất trắc đời thường nên chẳng có gì mà phải sợ sệt. Chuyện ăn uống bây giờ đối với chúng tôi là chuyện vặt kiếm đâu cũng có ăn gì cũng xong. Mục tiêu của chuyến đi này không phải là chỉ lo cho cái dạ dày mà còn phải mở mang kiến thức nâng tầm hiểu biết. Vì vậy chúng tôi không dừng ở đâu lâu cả. Hôm đầu tiên chúng tôi còn vồ cả một con ruồi mang theo làm lương thực dự trữ nhưng sau thấy không cần thiết nên cứ tiện đâu ăn đấy. Đến trưa ngày thứ ba thằng út kêu mỏi chân chúng tôi tạm nghỉ lại dưới mấy bụi cỏ tranh. Vương quốc của Nữ hoàng Châu chấu. ở đây người ta chẳng phái làm gì cả chỉ có ăn và đẻ. Ăn chán cỏ thì kéo nhau ra ruộng lúa bị xua đuổi thì lánh lên nương ngô rẫy đậu. Đến đâu cũng ăn cũng phá phá tàn hại khủng khiếp. Trời phú cho bọn này chẳng những hàm khỏe răng sắc mà còn cả một cái dạ dày vô địch nữa nên chúng có thể ăn liên tục hết lá đến thân ăn đến đâu tiêu hóa đến đó. Ăn như vậy nên chúng lớn cũng nhanh và đẻ cũng nhiều mỗi lần gần một trăm trứng mà hầu như trứng nào cũng nở kinh khủng quá Anh em tôi vốn không ưa tụi này thậm chí khi thuận tiện chúng tôi vẫn diệt một số con vừa sức để làm thức ăn nhưng giờ đây giữa vương quốc của chúng đành phải giả bộ hòa hoãn thân thiện. Nói chuyện với tụi này rất chán vì tai của chúng không nằm ở đầu mà lại nằm ở chân. Mỗi lần muốn nghe chúng cứ chìa cái ống quyển đầy lông lá ra trước mặt mình rất bất lịch sự. Giá mà ở chỗ khác chắc tôi đã chẳng để yên. Được cái tụi này rất vô tâm không hay để bụng thù oán ai bao giờ. Con cái đẻ ra chúng cũng mặc kệ phó mặc trời đất muốn sống chết khôn dại thế nào cũng không cần biết. Vì vậy khi chưa đủ cánh chúng đã là món nhắm khoái khẩu của các anh Thằn lằn chị Tắc kè cũng như khi