Han Yong-Un và Hàn Mặc Tử: "Thơ ca của niềm im lặng" 3 Sau đó, vầng trăng non im lặng nhìn ta qua cửa sổ. Và trái tim ta run lên khiếp sợ. Cuối bài Niềm im lặng của một người tình là một điệu buồn: Tình ta đi rồi nhưng ta đâu muốn Bài tình ca ta hát phong kín niềm im lặng của tình yêu (Bài 1) Từ đại từ NIM của Hàn Long Vân đến với đại từ AI của Hàn Mặc Tử dường như là một con đường của im lặng và đau thương. Bắt đầu bằng. | Han Yong-Un và Hàn Mặc Tử Thơ ca của niêm im lặng 3 Sau đó vầng trăng non im lặng nhìn ta qua cửa sổ. Và trái tim ta run lên khiếp sợ. Cuối bài Niềm im lặng của một người tình là một điệu buồn Tình ta đi rồi nhưng ta đâu muốn Bài tình ca ta hát phong kín niềm im lặng của tình yêu Bài 1 Từ đại từ NIM của Hàn Long Vân đến với đại từ AI của Hàn Mặc Tử dường như là một con đường của im lặng và đau thương. Bắt đầu bằng một ai đầy quyền lực của tình yêu Tôi vẫn còn đây hay ở đâu Ai đem tôi bỏ dưới trời sâu Những giọt lệ Kẻ mà có thể đày đọa tôi ném tôi xuống dưới trời sâu chỉ có thể là nữ chúa của cõi tình. Và đây là ai như một nghệ sĩ thượng thặng sáng tạo từ lụa trời chim bay mây lệ đến cô liêu thu vàng sao lạ. mà chờ đợi một tri kỷ là người thơ. Lụa trời ai dệt với ai căng Ai thả chim bay đến Quảng Hàn. Thu héo nấc thành những tiếng khô Một vì sao lạ mọc phương mô Người thơ chưa thấy ra đời nhỉ Trinh bạch ai chôn tận đáy mồ Cuối thu Niềm im lặng của mùa thu vừa được sáng tạo với bãi cô liêu với buồn phơn phớt với vắng trơ vơ với cây mảnh khảnh được thể hiện qua những tiếng khô những âm thanh khô những điệu hát khô. Rồi ai chính là hồn để tôi dắt đi chơi dẫn hồn đi suốt đêm. Hai chúng tôi cùng im lặng cùng gào thét. Gọi là chúng tôi nhưng nào biết ai là ai. Hồn là ai Là ai Tôi chẳng biết Hồn theo tôi như muốn cợt tôi chơi Môi đầy hương tôi không dám ngậm cười Hồn vội mớm cho tôi bao ánh sáng. Hai chúng tôi lặng yên trong thổn thức. Hồn là ai Ta muốn níu hồn ai đương hiển hiện Trong lòng và đang tắm máu sông ta. Ta muốn vớt ai ra ngoài sóng điện Để nhìn em sắc mặt với làn da. Biển hồn ta Đó chỉ là một ảo giác Không đâu đó là một thứ ai chỉ có trong thơ Hàn Mặc Tử. Cái ai của đau thương tuyệt đỉnh. Làm sao vớt được cái đau thương Với Tử toàn bộ thực tại là đau thương. Đến mức không còn ai hay ta nữa. Chỉ còn lại cái đau thương. Lẳng lặng ngậm miệng nín hơi. Ai đi lăng lặng trên làn nước