KHI KHÔNG

Có phải ta là đồ con vịt Nên nỗi buồn lệt bệt lôi thôi Có phải em ngán ngẩm mặt người Nên mặc áo đen về theo bóng tối rượu tháng giêng không ai cụng chén một mình ta ngơ ngác cơn say gốc khế già còn không gió cũ để mưa chiều bay ướt tóc xưa ta hồ đồ bên thềm Bính Tuất ngó đời mình mộng trụi mơ trơ lại nhớ môi em mờ khói thuốc cái thuở nào mắt biếc vương phi khi không ta hoá thành quá khứ để cho em chợt nhớ mà thôi hình như đâu đó. | LÊ NGỌC THUẬN KHI KHÔNG Có phải ta là đồ con vịt Nên nỗi buồn lệt bệt lôi thôi Có phải em ngán ngẩm mặt người Nên mặc áo đen về theo bóng tối rượu tháng giêng không ai cụng chén một mình ta ngơ ngác cơn say gốc khế già còn không gió cũ để mưa chiều bay ướt tóc xưa ta hồ đồ bên thềm Bính Tuất ngó đời mình mộng trụi mơ trơ lại nhớ môi em mờ khói thuốc cái thuở nào mắt biếc vương phi khi không ta hoá thành quá khứ để cho em chợt nhớ mà thôi hình như đâu đó trên đường phố những bước chân còn giấu xót xa ta vẫn dở dang từng cuộc rượu vẫn vui trơ trẻn một mình say cà lăm ta gọi tên người ấy gọi mãi thành ma quỷ mất thôi năm tháng ngà ngà không tịnh dạ loay hoay lòng lẫn lộn xương da Quốc ơ Hãy uống cùng ta nhé một chén tình tơi tả một gan. TIM DU KÍCH nụ hôn em hạn hán buồn nứt má nẻ môi tháng giêng rượu xảo quyệt say lưu lạc chổ ngồi lòng ta như rét hại teo tóp ngọn sầu trông người xưa chừ mất mặt tình vẫn vòng tay không tóc nội thành đã ngắn mắt vương phi tàn canh đâu rồi đêm chim thuý gió phu thê đoạn đành ta một phương ngây dại chìm trong sóng rượu lay em đã thôi nhả khói điếu thuốc vàng lẻ loi ta nhớ tách càfê môi hồng xưa nhẹ nhấp gốc khế già chốn cũ thanh âm quý nguyệt cầm tên du kích đã chết phơi xác giữa đồng hoang sao trái tim còn đập bởi tình vốn thênh .

Bấm vào đây để xem trước nội dung
TỪ KHÓA LIÊN QUAN
TÀI LIỆU MỚI ĐĂNG
Đã phát hiện trình chặn quảng cáo AdBlock
Trang web này phụ thuộc vào doanh thu từ số lần hiển thị quảng cáo để tồn tại. Vui lòng tắt trình chặn quảng cáo của bạn hoặc tạm dừng tính năng chặn quảng cáo cho trang web này.