Em ở đây "Mặc dù vẫn nhớ như in lời cam kết bữa đầu xin việc, nó vẫn không khỏi shock: "Nhưng mà. tại sao???", "Chả tại sao cả - Nguyên nhún vai - anh không cần em ở đây nữa. Đầy là lương của em tháng này." Pikayajta Bàng hoàng, nó nhìn Nguyên, thản nhiên cắm cúi tiếp tục làm việc. Tại sao lại là lúc này, khi nó vừa mới phát hiện ra là nó thích anh? Tại sao tất cả những người nó yêu thương đều lần lượt rời bỏ nó mà đi? Có rất nhiều điều muốn hỏi anh,. | Em ở đây Mặc dù vẫn nhớ như in lời cam kết bữa đầu xin việc nó vẫn không khỏi shock Nhưng mà. tại sao Chả tại sao cả - Nguyên nhún vai - anh không cần em ở đây nữa. Đầy là lương của em tháng này. Pikayajta Bàng hoàng nó nhìn Nguyên thản nhiên cắm cúi tiếp tục làm việc. Tại sao lại là lúc này khi nó vừa mới phát hiện ra là nó thích anh Tại sao tất cả những người nó yêu thương đều lần lượt rời bỏ nó mà đi Có rất nhiều điều muốn hỏi anh nhưng rồi nó giữ lời ngậm tăm ra về. Lần này nó không khóc dù lòng nó nghẹn đắng và cả thế giới của nó như sụp đổ. Nó cầm ô đứng trước quán. Nó vẫn đến dù đây không còn là trụ sở của nó nữa đến như một thói quen. Nó đã định không bao giờ trở lại nhưng vẫn không ngăn nổi bước chân. Mưa xối xả. Dòng người vội vã cứ phóng vèo vèo qua vội vã đi vội vã về nhà. Nó đúng đó lặng lẽ. Tấm biển Đóng cửa rất to đập vào mắt nó thay cho mọi lời giải thích. Ba tháng nó và anh đã kịp có rất nhiều kỉ niệm rất nhiều khách quen. Thậm chí nó đã có một vài người bạn. Một điểm đến yên bình sâu lắng giữa thành phố ồn ào và hối hả. Nó và họ đều biết ơn anh về điều đó và đều hụt hẫng. Nó đưa tay rờ quanh tấm biển ướt nhẹp. Vẫn cứ mưa. Lạnh. Nó nhớ khủng khiếp. Nó chỉ muốn gỡ tấm biển kia ra đẩy cửa bước vào. Mưa tạt vào má nó mềm nhưng đau. Nó nhắm mắt tưởng tượng bên kia là không gian ấm cúng của quán tiếng ghi-ta của Nguyên vài gương mặt thân quen. Người thì ngồi nhẹ nhàng suy tưởng người thì đeo headphone chăm chú ghi chép thi thoảng lại đưa cốc trà sữa lên môi. Người thì mỉm cười trò chuyện với nó. Ướt. Không không phải thích. Nó yêu anh. Khác với Huy những cảm xúc bồng bột và thoáng qua ở bên anh nó được yên bình và tin tưởng. Anh không phải là vật thế thân của Huy. Nó khờ thật tại sao lại lo hão như thế chứ Anh đâu có giống Huy chút nào đâu Giờ đây trong lòng nó chẳng còn chút dấu vết nào của Huy nữa. Gặp Huy nó có thể mỉm cười. Chỉ có anh tràn ngập hình bóng của anh anh có biết không Đắng. Nó tự hỏi nếu lúc đó nó nói thích anh liệu anh có còn làm như .