Lại thấy mình đang yêu THUỲ LINH Trà “Mình chia tay đi”, “Em xin lỗi nhưng ”, “Cảm ơn anh vì những ngày đã qua, nhưng ” Trà đã tưởng tượng ra cảnh cô nói những lời như thế với Việt không biết bao nhiêu lần. Nhưng ngày này qua tháng khác, chúng vẫn chỉ được cất giữ trong im lặng. Lục tung mọi ngóc ngách của hiện tại và cả những ngày đã qua, Trà cũng chẳng thể nào tìm nổi một lý do để nói ra những lời như thế, lý do cho Việt, cho chính Trà. 2. Nơi làm. | T J 1 Ẩ A 1 - V Lại thây mình đang yêu THUỲ LINH 1 .Nhà Trà Mình chia tay đi Em xin lỗi nhưng. Cảm ơn anh vì những ngày đã qua nhưng. . Trà đã tưởng tượng ra cảnh cô nói những lời như thế với Việt không biết bao nhiêu lần. Nhưng ngày này qua tháng khác chúng vẫn chỉ được cất giữ trong im lặng. Lục tung mọi ngóc ngách của hiện tại và cả những ngày đã qua Trà cũng chẳng thể nào tìm nổi một lý do để nói ra những lời như thế lý do cho Việt cho chính Trà. 2. Nơi làm việc Có lẽ lý do đã xuất hiện. Nhân vật thứ ba đến từ cùng một nơi làm việc. Minh có đủ sức mạnh khiến Trà khẽ gai người mỗi khi anh bắt được ánh mắt của cô. Trà bỗng hoảng hốt nhận ra mình đang bị cuốn về phía cái nhìn đó một cách vô thức nhưng mạnh mẽ đến không sao cưỡng lại. Đã lâu lắm cô chưa từng có cái cảm giác phải huy động toàn bộ sức lực của cơ thể chỉ để đứng vững trước một đôi mắt nhìn mình. Nó khác rất xa với những khoảng thời gian bên Việt không có những cuộc điện thoại hàng ngày những tin nhắn đều đặn vào giờ ăn trưa những cuộc hẹn hò được lên lịch trước. Nó khiến Trà thấy mình như đang yêu. Đó là một cảm giác nhiều sức cám dỗ đến mức Trà không thể mà cũng chẳng hề tìm cách dừng mình lại như cô vẫn biết là phải thế. Chỉ vài giây đồng hồ thôi khi ánh mắt của Minh khẽ lướt qua nhịp tim và hơi thở của Trà sẽ đều trở nên gấp gáp không kiểm soát nổi. Thường thì sau vài giây ấy mọi chuyện sẽ chầm chậm trở lại Trà và Minh sẽ lại trở lại là những đồng nghiệp chỉ hết lặng lẽ khi nói chuyện công việc mà thôi. Nhưng cũng như Trà không thể kiểm soát đựoc nhịp thở của chính mình Minh cũng không thể ngăn mình tiến về phía Trà. Vào một sáng hè Trà đến cơ quan bật máy tính lên và thấy trên background là một lời mời không đề tên Một bữa trưa như những đồng nghiệp Như phản xạ Trà đưa mắt nhanh sang chỗ của Minh. Minh đã đến từ bao giờ đang chăm chú nhìn Trà nở nụ cười thân thiện Không có gì quá đáng chứ . Trà bỗng bật cười. Cái cách Minh nói khiến Trà thấy mình hoá thành trẻ nhỏ. Không -Trà đáp- Như những đồng .