Bagan, bầu trời màu cam huyền ảo và ấm áp. Các ngôi tháp cổ thức dậy cùng với bình minh, đốt cháy mình trong ánh nắng chói chang và thiếp ngủ khi hoàng hôn buông xuống. Những hình ảnh đó từng thấp thoáng hiện ra trong các giấc mơ của tôi, từ trước khi tôi đặt chân đến Miến Điện, xứ sở của những ngôi đền. | Bagan trên những tầng tháp cổ Bagan bầu trời màu cam huyền ảo và ấm áp. Các ngôi tháp cổ thức dậy cùng với bình minh đốt cháy mình trong ánh nắng chói chang và thiếp ngủ khi hoàng hôn buông xuống. Những hình ảnh đó từng thấp thoáng hiện ra trong các giấc mơ của tôi từ trước khi tôi đặt chân đến Miến Điện xứ sở của những ngôi đền. Lối xưa xe ngựa. Miến Điện Myanmar khi còn nhỏ tôi cứ ngỡ đó là một xứ nào xa xôi lắm. Nhưng ngày nay chỉ mất vài giờ bay là bạn có thể đến được đất nước còn khá khép kín với thế giới này. Và chỉ thêm hơn một giờ nữa trên chiếc máy bay nội địa cũ mèm tôi đã có thể nhìn thấy Bagan vùng đất trong những giấc mơ của mình. Vốn ít vận động nên chúng tôi quyết định chọn xe ngựa thay vì xe đạp như nhiều khách Tây balô khi đi thăm các ngôi đền trong bình nguyên rộng tới hơn 40km2 này. Chủ nhà trọ nơi chúng tôi ở giới thiệu chúng tôi với Moe Thu người đánh xe ngựa có nước da ngăm đen và khuôn mặt trầm lặng. Sau tiếng hô ngắn của Moe Thu chú ngựa hung giật mình cất bước chiếc xe lắc lư đưa chúng tôi rời thị trấn Nyaung U. Nằm bên rìa khu Bagan cổ Nyaung U đã trở thành điểm dừng chân lý tưởng của đa số du khách đến Bagan. Thị trấn nhỏ này hầu như chưa bị tác động nhiều bởi du lịch trừ vài nhà hàng quán trọ đơn sơ vắng khách. Trên đường đi chúng tôi ghé qua một xưởng sản xuất parasol một loại dù bằng giấy căng trên khung tre đặc trưng của người địa phương. Trong ánh nắng buổi sớm các chàng trai quấn váy longyi miệng nhai trầu đỏ tươi phơi parasol ra trước cửa. Những cánh parasol đủ màu sáng bừng trong nắng như một đàn bươm bướm đang sà xuống sân. Những con đường quê Bagan sao mà bình yên trong trẻo Hai bên đường rất nhiều cây cổ thụ mấy người ôm không xuể. Mùa khô cây rụng lá cả thảm lá vàng trải ra như mời gọi ta dừng vó ngựa. Nắng thì vàng rịm như mật ong nhưng không khí lại thanh mát chẳng chút oi nồng. Đến khúc quanh đầu tiên chúng tôi rời đường nhựa rẽ vào con đường đất hẹp. Khung cảnh Bagan mùa khô thật ngoạn mục có chút gì đó hoang dã phảng phất