Làm Thinh

Bà nội tôi, tuy quê mùa mà rất sáng suốt và mộ đạo, thường nói câu này từ hồi nhỏ tới nay tôi vẫn còn nhớ: "Đừng nói tào lao mà xuống âm phủ sẽ bị tội đấy". Thốt một lời đả kích, độc ác, bậy bạ hoặc bại hoại thì, ngay trong đời ta, sớm muộn gì cũng có lúc phải đền tội; điều đó không còn nghi ngờ gì nữa mà ai cũng có lần trải qua rồi. Chúng ta cũng lại biết rằng chúng ta có thể mang tội làm thinh, không thốt ra một lời. | Làm Thinh Bà nội tôi tuy quê mùa mà rất sáng suốt và mộ đạo thường nói câu này từ hồi nhỏ tới nay tôi vẫn còn nhớ Đừng nói tào lao mà xuống âm phủ sẽ bị tội đấy . Thốt một lời đả kích độc ác bậy bạ hoặc bại hoại thì ngay trong đời ta sớm muộn gì cũng có lúc phải đền tội điều đó không còn nghi ngờ gì nữa mà ai cũng có lần trải qua rồi. Chúng ta cũng lại biết rằng chúng ta có thể mang tội làm thinh không thốt ra một lời an ủi hoặc tha thứ kẻ khác - vì ngại ngùng hay xấu bụng - hoặc hèn nhát vì không dám nói ra sự thực. Còn như tào lao mà cũng là mang tội thì điều đó chúng ta khó hiểu được trong đời ai chẳng có lúc nói chuyện phiếm đó gần như là một nhu cầu của con người để xả hơi sau khi tinh thần bị căng thẳng để được phóng túng một chút sau khi bị gò bó vào kỉ luật. Xét theo khía cạnh đó thì không có câu chuyện nào thật là tào lao vô ích cả vì chính cái vô ích cũng có lí do tồn tại. Tuy nhiên vẫn có cái gì ở trong thâm tâm ta phản đối lời nhận xét như trên. Cái gì đó chính là lương tâm của ta. Chúng ta còn nhớ đã nhiều lần tự nhủ Giá lần đó mình làm thinh có phải hơn không. Cần gì phải thổ lộ nỗi lòng bí ẩn của mình một cách vô ích như vậy Cần gì mà phải tiết lộ tâm sự đó ra Tại sao mình lại nổi giận thốt ra những lời ác ý đó Tại sao mình kể lại những lời đồn của thiên hạ như vậy Rõ là cái thói ngồi lê đôi mách. Sao mình không giữ miệng mà lại mạt sát người ta tàn nhẫn như vậy vu oan cho người ta một cách bỉ ổi như vậy Sao không tự chủ được mà thốt ra lời nịnh bợ ngu ngốc đó lời dối trá đó Sao mình có thể đê mạt như vậy Phải làm sao lại có thể như vậy được Hầu hết chúng ta đều có cái tật ngồi lê đôi mép nên tự thú như vậy đi mặc dầu lời thú không làm cho ta vui gì. Đàn ông cũng có tật đó dĩ nhiên nhưng nặng nhất là đàn bà. Chúng ta không thể giữ miệng được. Thường thì tính thích ngồi lê đôi mép không phải là do một tình cảm xấu xa trái lại nó tỏ rằng ta chú ý tới người khác và biết tại sao họ lại như vậy. Thế là biết được chút gì về người nào đó chúng ta ngây thơ .

Không thể tạo bản xem trước, hãy bấm tải xuống
TỪ KHÓA LIÊN QUAN
TÀI LIỆU MỚI ĐĂNG
Đã phát hiện trình chặn quảng cáo AdBlock
Trang web này phụ thuộc vào doanh thu từ số lần hiển thị quảng cáo để tồn tại. Vui lòng tắt trình chặn quảng cáo của bạn hoặc tạm dừng tính năng chặn quảng cáo cho trang web này.