Chỉnh đốn tỉnh lỵ Rạch Giá và các vùng phụ cận Chợ Rạch Giá là cơ sở tốt với giồng cao ráo sát bờ biển, lại còn nhiều giồng đất phì nhiêu vùng phụ cận. Quy chế khẩn đất đặt ra rành mạch, các tỉnh miền Tiền giang không còn đất tốt vô chủ khiến nhiều người đổ xô về Rạch Giá là nơi dễ làm ăn, đặc biệt là dân từ Long Xuyên đến. Tháng 10/1895, chủ tỉnh báo cáo về Thống đốc Nam kỳ với ý kiến của Hội đồng địa hạt đưa nhiều đề nghị :. | Lịch sử Khẩn hoang Vùng Rạch Giá 3 Chỉnh đốn tỉnh lỵ Rạch Giá và các vùng phụ cận Chợ Rạch Giá là cơ sở tốt với giồng cao ráo sát bờ biển lại còn nhiều giồng đất phì nhiêu vùng phụ cận. Quy chế khẩn đất đặt ra rành mạch các tỉnh miền Tiền giang không còn đất tốt vô chủ khiến nhiều người đổ xô về Rạch Giá là nơi dễ làm ăn đặc biệt là dân từ Long Xuyên đến. Tháng 10 1895 chủ tỉnh báo cáo về Thống đốc Nam kỳ với ý kiến của Hội đồng địa hạt đưa nhiều đề nghị Từ vài năm qua dân số gia tăng gấp đôi. Diện tích canh tác tăng hơn 10 lần. Đề nghị vét kinh Rạch Giá Long Xuyên Thoại Hà để tàu Lục tỉnh từ Sài Gòn đến chợ Rạch Giá ít nhứt là 3 lần trong mỗi tuần như các tỉnh khác. Bấy lâu Rạch Giá và Hà Tiên không có chuyến nào trong tuần tức là khoảng 10 ngày mới có một chuyến . Bảo vệ bờ biển Rạch Giá đừng cho lở bằng cách cẩn đá mà chận sóng biển. Đồng thời xây một con đê bằng đá chạy ra ngoài biển để vào mùa hạn tàu bè có thể cất hàng hóa nhưng không thực hiện được . Bấy lâu đường giao thông từ Rạch Giá lên Sài Gòn khó khăn vì kinh Thoại Hà quá cạn nhứt là vào mùa hạn. Hành khách từ Sài Gòn đến Rạch Giá dùng xe lửa Sài Gòn Mỹ Tho rồi đi tàu Lục tỉnh từ Mỹ Tho đến Long Xuyên. Từ Long Xuyên dùng ghe mà chèo chống qua Rạch Giá. Để thiết kế tỉnh lỵ năm 1896 4 xã Vĩnh Lạc Vĩnh Hòa Huề Vân Tập Thanh Lương nhập lại gọi là làng Vĩnh Thanh Vân. Đến năm 1908 mới đặt tên đường sá lại chợ và năm 1910 đưa dự án dùng đèn thắp bằng ga ở đường phố. Tàu buồm Hải Nam ra vào cửa Rạch Giá tấp nập. Vào tháng gió chướng gió mùa từ Đông Bắc nhiều khi 20 chiếc cặp bến một lượt. Ty Thương chánh hoạt động với quyền hạn không phân định rõ rệt vì cho rằng chỉ chịu sự chỉ huy từ Sài Gòn mà thôi không can hệ gì đến nhà cầm quyền ở tỉnh. Năm 1887 viên chức Thương chánh xét bắt Hoa kiều ở chợ tha hồ làm tiền vì quả thật các tàu buôn Hải Nam vào bến chở theo á phiện lậu thuế để bán lén theo hệ thống riêng cho các tỉnh miền Tây là nơi tập trung người Huê kiều khá giả. Người Huê kiều thì ăn chịu với viên chức