Bình Ngô Đại Cáo Nguyễn Trãi Bản dịch của Ngô Tất Tố Thay trời hành hóa, hoàng thượng chiếu rằng, Từng nghe: Việc nhân nghĩa cốt ở yên dân, Quân điếu phạt trước lo trừ bạo; Như nước Đại Việt ta từ trước, Vốn xưng nền văn hiến đã lâu, Nước non bờ cõi đã chia, Phong tục Bắc Nam cũng khác; Từ Triệu, Đinh, Lý, Trần; bao đời xây nền độc lập; Cùng Hán, Đường, Tống, Nguyên; mỗi bên hùng cứ một phương; Tuy mạnh yếu có lúc khác nhau, Song hào kiệt thời nào cũng có. Cho nên: Lưu Cung. | Bình Ngô Đại Cáo Nguyễn Trãi Bản dịch của Ngô Tất Tố Thay trời hành hóa hoàng thượng chiếu rằng Từng nghe Việc nhân nghĩa cốt ở yên dân Quân điếu phạt trước lo trừ bạo Như nước Đại Việt ta từ trước Vốn xưng nền văn hiến đã lâu Nước non bờ cõi đã chia Phong tục Bắc Nam cũng khác Từ Triệu Đinh Lý Trần bao đời xây nền độc lập Cùng Hán Đường Tống Nguyên mỗi bên hùng cứ một phương Tuy mạnh yếu có lúc khác nhau Song hào kiệt thời nào cũng có. Cho nên Lưu Cung tham công nên thất bại Triệu Tiết chí lớn phải vong thân Cửa Hàm Tử bắt sống Toa Đô Sông Bạch Đằng giết tươi Ô Mã Việc xưa xem xét. Chứng cứ còn ghi. Vưà rồi Nhân họ Hồ chính sự phiền hà Để trong nước lòng dân oán hận Quân cuồng Minh thưà cơ gây loạn Bọn gian tà còn bán nước cầu vinh Nướng dân đen trên ngọn lửa hung tàn Vùi con đỏ xuống dưới hầm tai vạ Dối trời lừa dân đủ muôn ngàn kế Gây thù kết oán trải mấy mươi năm Bại nhân nghĩa nát cả đất trờị Nặng thuế khóa sạch không đầm núi. Người bị ép xuống biển dòng lưng mò ngọc Ngán thay cá mập thuồng luồng. Kẻ bị đem vào núi đãi cát tìm vàng Khốn nỗi rừng sâu nước độc. Vét sản vật bắt dò chim sả chốn chốn lưới chăng. Nhiễu nhân dân bắt bẫy hươu đen nơi nơi cạm đặt. Tàn hại cả giống côn trùng cây cỏ Nheo nhóc thay kẻ góa bụa khốn cùng. Thằng há miệng đứa nhe răng Máu mỡ bấy no nê chưa chán Nay xây nhà mai đắp đất Chân tay nào phục dịch cho vừa Nặng nề những nổi phu phen Tan tác cả nghề canh cửi. Độc ác thay trúc Nam Sơn không ghi hết tội Dơ bẩn thay nước Đông Hải không rửa sạch mùi Lòng người đều căm giận Trời đất chẳng dung tha Ta đây Núi Lam Sơn dấy nghĩa Chốn hoang dã nương mình Ngẫm thù lớn há đội trời chung Căm giặc nước thề không cùng sống Đau lòng nhức óc chốc đà mười mấy năm trời Nếm mật nằm gai há phải một hai sớm tối. Quên ăn vì giận sách lược thao suy xét đã tinh Ngẫm trước đến nay lẽ hưng phế đắn đo càng kỹ Những trằn trọc trong cơn mộng mị Chỉ băn khoăn một nỗi đồ hồi Vừa khi cờ nghĩa dấy lên Chính lúc quân thù đang mạnh. Lại ngặt vì Tuấn kiệt như sao buổi .