Tôi còn nhớ ngày bé, cô giáo hay ra đề tập làm văn: "Hãy viết về một thành viên mà em yêu quý trong gia đình". Tôi, một con bé 10 tuổi, nằm bệt ra bàn, còng lưng, hí hoáy viết. | Đề 3 Kể về người thân yêu tổng hợp Tôi còn nhớ ngày bé cô giáo hay ra đề tập làm văn Hãy viết về một thành viên mà em yêu quý trong gia đình . Tôi một con bé 10 tuổi nằm bệt ra bàn còng lưng hí hoáy viết. Bao giờ tôi cũng sẽ viết về mẹ các bài văn mẫu mà tôi đọc đều là về mẹ cả Mẹ em da trắng ngần mắt bồ câu lấp lánh. Tóc mẹ dài đen nhanh nhánh. Em yêu nhất là đôi bàn tay búp măng của mẹ. Tay mẹ mịn màng hay xoa xoa má em mỗi lúc em ngoan. . Tôi nhớ tôi thường được điểm cao ngất ngưởng những bài văn của tôi cô còn xin giữ lại để làm mẫu cho lớp sau. Tôi chưa bao giờ nghi ngờ về độ hoàn hảo của những tác phẩm đầu tay của mình. Năm nay tôi 24 tuổi. Thật buồn cười là tự nhiên tôi muốn viết lại cái đề tập làm văn ngày ấy. Xem thời gian có làm cho bài văn điểm A của tôi bớt hoàn hảo đi nhiều không. Nhưng tôi sẽ bắt đầu với bố tôi. Vì hồi 10 tuổi tôi chẳng biết viết gì về bố cả. Chả nhẽ lại khoe Mọi người bảo em giống bố giống từ cái mũi tẹt lét trở đi đến nước da đen sì sì trở lại. Em sợ nhất là mỗi khi bố thơm lên má em vì râu của bố rất cứng. Em cũng sợ bố vì nhiều điều khác nữa. Bằng chứng là bình thường trông bố hiền vậy thôi chứ lúc bố cáu bố hét to lắm làm em giật cả mình Tôi nhớ một lần cả lớp phải giới thiệu về nghề nghiệp của bố mẹ bạn nào cũng hồ hởi khoe Bố em làm bác sĩ bố em làm giáo viên bố em làm giám đốc công ty này công ty kia. Oa tôi thấy những ông bố ấy mới oách làm sao