Với tuỳ bút “ Người lái đò sông Đà”, ngòi bút của Nguyễn Tuân như nở hoa trong sự hoà phối diệu kì giữa cái đẹp của ngôn từ với ánh sáng tuyệt mĩ của chiều sâu hình ảnh, dẫn dắt người đọc đến với vẻ đẹp hung bạo mà trữ tình của thiên nhiên Tây Bắc, nhất là vẻ đẹp vàng 10 nơi tâm hồn con người mà nhà văn tập trung khắc hoạ qua hình tượng người lái đò. | Hình tượng người lái đò trong tuỳ bút Người lái đò sông Đà của Nguyễn Tuân Với tuỳ bút Người lái đò sông Đà ngòi bút của Nguyễn Tuân như nở hoa trong sự hoà phối diệu kì giữa cái đẹp của ngôn từ với ánh sáng tuyệt mĩ của chiều sâu hình ảnh dẫn dắt người đọc đến với vẻ đẹp hung bạo mà trữ tình của thiên nhiên Tây Bắc nhất là vẻ đẹp vàng 10 nơi tâm hồn con người mà nhà văn tập trung khắc hoạ qua hình tượng người lái đò. Tác phẩm được thai nghén trong chuyến đi thực tế Tây bắc năm 1958 được rút ra từ tập tuỳ bút Sông đà 1960 là kết tinh của tấm lòng và tài năng nhà văn với những khát khao truy tìm chất vàng 10 trong con người lao động vùng Tây bắc- thứ vàng đã được thử lửa. Nếu Thạch Lam truy tìm cái đẹp trong cuộc đời nghèo khổ bình dị thì Nguyễn Tuân thường say mê với những vẻ đẹp phi thường tuyệt mĩ. Trong quan niệm của nhà văn ngay cả những người bình thường khi thực thi những công việc bình thường cũng phải đạt tới đỉnh cao của sự tài hoa khéo léo. Trước CM Nguyễn Tuân chỉ thấy vẻ đẹp tài hoa nghệ sĩ ở những con người đặc tuyển những con người quá khứ chỉ còn 1 thời vang bóng. Đó là những Huấn Cao với tài bẻ khoá vượt ngục viết chữ đẹp là kẻ ăn xin nổi tiếng với thú thưởng thức cách mạng tháng 8 nổ ra với bao cuộc vặn mình lột xác ông không chủ trương chơi ngông bằng văn chương nữa mà đi tìm cái độc đáo trong cuộc đời để làm ra cái độc đáo của văn chương. Vẫn tiếp cận .