Tôi biết mặt sau đồng hồ có khắc dòng chữ: "Okinawa1967” Mặt trời lên tới đỉnh đầu. Tôi quay lưng đi thẳng một mạch vào rừng, tin chắc không có họng súng nào nhắm theo, cho dù họ có đạn. Lúc vào tới dải rừng non mới nghe tiếng động cơ nổ. | Tôi biết mặt sau đồng hồ có khắc dòng chữ Okinawa-1967 Mặt trời lên tới đỉnh đầu. Tôi quay lưng đi thẳng một mạch vào rừng tin chắc không có họng súng nào nhắm theo cho dù họ có đạn. Lúc vào tới dải rừng non mới nghe tiếng động cơ nổ. Chiếc trực thăng từ từ bốc lên cao rồi bay đi. Chương XVII Đói mềm cả người. Tôi nướng thịt ăn trưa và có cảm giác như đang nhai cỏ khô. Cuộc đổ bộ bất ngờ của những kẻ đồng loại đối địch đã xáo trộn tất cả nếp sống lâu nay vốn buồn tẻ mà êm đềm. Bứt rứt không yên tôi cứ nhấp nhổm như ngồi trên lửa. Hình như mình vừa phạm phải một sai lầm khủng khiếp nào đó. Nhưng là việc gì . Những ý nghĩ ngổn ngang trong đầu mà chẳng có điều gì rõ nét. Cuối cùng tôi đành bỏ bữa ăn xách súng ra ngồi bên suối cố tĩnh tâm để suy nghĩ về từng việc. Chuyện trả súng Đó chỉ là đòn tâm lý Mấy khẩu súng không làm cho kẻ địch mạnh hơn. Thế còn việc báo cho họ chiếc trực thăng rơi và những người chết Cũng đáng làm vì lòng nhân đạo. Nhưng làm vậy khác nào gọi chúng trở lại một lần nữa Không việc đó chẳng can hệ gì Nếu chúng muốn không gọi chúng cũng đến. Vậy điều gì đã tạo nên tâm trạng day dứt nặng nề đến thế Mất cảnh giác thì rõ rồi có hối cũng muộn hậu quả đã xây ra. Mà dù có sơ suất việc đối đầu với kẻ địch là tình huống được lường trước. Hay có phải tôi đã mềm lòng khi không giết những kẻ bắn vào mình Chúng là kẻ thù và lúc đó tôi đủ sức diệt gọn kể cả chiếc trực thăng kia nữa. Bọn lính dù được tuyển lựa huấn luyện kỹ thiện chiến và nguy hiểm. Tha chết lại gọi máy bay chở chúng về khiêng giúp xác chết. Phải chăng khi sống giữa rừng xa hẳn đồng loại và chỉ biết bầu bạn với mấy con thú con người ta trở nên đa cảm Tôi đã khoan dung và động lòng trắc ẩn không đúng lúc Nhưng việc gì phải giết khi có cách khác tốt hơn Tôi nhớ lại giọng nói khấp khởi của người lính bị bắn què chân .chắc em sẽ được giải ngũ. . Lại còn cô gái ôm mặt khóc khi biết anh mình chết tại đây. Dù sao trong họ vẫn còn có tình người. Nếu thu phục được họ dù chỉ ở mức độ nào đó vẫn tất hơn là