Trong trường hợp này nếu có một tiến trình có kích thước 16k cần được nạp vào bộ nhớ, thì hệ điều hành sẽ nạp nó vào: khối nhớ 22k nếu theo thuật toán First-fit khối nhớ 18k nếu theo thuật toán Best-fit khối nhớ 36k nếu theo thuật toán Next-fit Như vậy nếu theo Best-fit thì sẽ xuất hiện một khối phân mảnh 2k, nếu theo First-fit thì sẽ xuất hiện một khối phân mảnh 6k, nếu theo | phát theo thứ tự là 8k 12k 22k 18k 8k 6k 14k 36k. Trong trường hợp này nếu có một tiến trình có kích thước 16k cần được nạp vào bộ nhớ thì hệ điều hành sẽ nạp nó vào khối nhớ 22k nếu theo thuật toán First-fit khối nhớ 18k nếu theo thuật toán Best-fit khối nhớ 36k nếu theo thuật toán Next-fit Như vậy nếu theo Best-fit thì sẽ xuất hiện một khối phân mảnh 2k nếu theo First-fit thì sẽ xuất hiện một khối phân mảnh 6k nếu theo Next-fit thì sẽ xuất hiện một khối phân mảnh 20k. Các hệ điều hành không cài đặt cố định trước một thuật toán nào tuỳ vào trường hợp cụ thể mà nó chọn cấp phát theo một thuật toán nào đó sao cho chi phí về việc cấp phát là thấp nhất và hạn chế được sự phân mảnh bộ nhớ sau này. Việc chọn thuật toán này thường phụ thuộc vào thứ tự swap và kích thước của tiến trình. Thuật toán First-fit được đánh giá là đơn giản dễ cài đặt nhưng mang lại hiệu quả cao nhất đặc biệt là về tốc độ cấp phát. Về hiệu quả thuật toán Next-fit không bằng First-fit nhưng nó thường xuyên sử dụng được các khối nhớ trống ở cuối vùng nhớ các khối nhớ ở vùng này thường có kích thước lớn nên có thể hạn chế được sự phân mảnh theo ví dụ trên thì việc xuất hiện một khối nhớ trống 20k sau khi cấp một tiến trình 16k thì không thể gọi là phân mảnh được nhưng nếu tiếp tục như thế thì dễ dẫn đến sự phân mảnh lớn ở cuối bộ nhớ. Thuật toán Best-fit không như tên gọi của nó đây là một thuật toán có hiệu suất thấp nhất trong trường hợp này hệ điều hành phải duyệt qua tất các các khối nhớ trống để tìm ra một khối nhớ có kích thước vừa đủ để chứa tiến trình vừa yêu cầu điều này làm giảm tốc độ cấp phát của hệ điều hành. Mặt khác với việc chọn kích thước vừa đủ có thể dẫn đến sự phân mảnh lớn trên bộ nhớ tức là có quá nhiều khối nhớ có kích thước quá nhỏ trên bộ nhớ nhưng nếu xét về mặt lãng phí bộ nhớ tại thời điểm cấp phát thì thuật toán này làm lãng phí ít nhất. Tóm lại khó có thể đánh giá về hiệu quả sử dụng của các thuật toán này vì hiệu quả của nó được xét trong tương lai và trên nhiều khía .