Đến sáng ngày hôm sau, tướng Đường Cô mới biết tin thủy quân bị thảm hại. Rốt cuộc, chờ mãi chẳng thấy lửa bốc lên ở thành Ủng Tân là nơi tiền phương của chúng, ngược lại chỉ thấy lửa bốc lên phía sau hậu phương của chúng. Đến bước này, ngay cả nguyên soái Đường Cô, một danh tướng của Mông Cổ cũng đành chịu bó tay. | cứ liên tục xảy ra hết việc nọ đến việc kia. Đến sáng ngày hôm sau tướng Đường Cô mới biết tin thủy quân bị thảm hại. Rốt cuộc chờ mãi chẳng thấy lửa bốc lên ở thành Ủng Tân là nơi tiền phương của chúng ngược lại chỉ thấy lửa bốc lên phía sau hậu phương của chúng. Đến bước này ngay cả nguyên soái Đường Cô một danh tướng của Mông Cổ cũng đành chịu bó tay. Trái ngược hẳn với cảnh tượng của quân Mông Cổ lúc này ở trong thành Ủng Tân Hoàng thúc Tiêu Vĩnh Vạn và Lý công tử đang nâng chén chúc mừng thắng lợi. Lúc này tổng chỉ huy quân Mông Cổ là San-lì-tai đang cho quân tràn qua các địa phương ở tây bắc và đóng quân gần Khai Kinh là kinh thành Cao Ly. Bởi vậy bản thân Đường Cô không thể tự ý rút lui và y bị buộc phải chuẩn bị cho một cuộc chiến đấu lâu dài. Mặt khác y cũng nghĩ rằng dù người chủ soái của thành Ủng Tân có tài giỏi đến đâu quân sĩ Cao Ly có thiện chiến đến đâu thì lực lượng phòng thủ đó cũng chỉ là một lực lượng với quân số nhỏ của một sơn thành heo hút không thể nào tiêu diệt nổi đại quân Mông Cổ đông đến trên mười vạn. Cho nên lực lượng này chỉ chú tâm vào việc bảo vệ thành Ủng Tân mà thôi. Nghĩ như vậy nên tướng giặc Mông Cổ bèn chuyển sang dùng mẹo để chiếm lấy thành Ủng Tân. Vào một ngày cuối tháng chín có một tướng Mông Cổ cưỡi ngựa tiến đến dưới chân thành Ủng Tân. Đúng vào lúc đó Hoàng thúc và Tiêu Vĩnh Vạn đứng trên thành lầu nhìn kỹ xuống bên dưới thấy người cưỡi ngựa đến một mình rõ ràng ăn mặc quần áo cấp tướng. Tướng địch đến bên ngoài thành giương một lá cờ đỏ lên làm tín hiệu. Tên tướng địch này không phải định đánh nhau mà là có điều gì đó muốn thương nghị nên xin chúng ta cho hắn vào trong thành. Hoàng thúc nghĩ vậy và nói - Bọn này chắc đang bày ra mưu kế gì đây. Thế nhưng thấy một tên tướng giặc tìm đến mà lại sợ không dám tiếp nó thì còn làm được việc gì lớn. - Vâng đúng thế ạ. Dù sao ta cũng nên gặp tên này để xem chúng định giở trò gì. Tiêu Vĩnh Vạn ra lệnh cho một người lính chạy xuống chân thành mở cửa thành ra. Cửa thành đóng chặt.