Tham khảo tài liệu 'thiết kế bài giảng ngữ văn 9 tập 2 part 3', tài liệu phổ thông, ngữ văn - tiếng việt phục vụ nhu cầu học tập, nghiên cứu và làm việc hiệu quả | việc bê bối nhiều cán bộ dưới quyền hư hỏng thì thấy xấu hổ là đương nhiên chính đáng. Đứng đầu một địa phương nổi tiếng địa linh nhân kiệt mà để xảy ra nhiều tệ nạn làm hoen ố thanh danh cả một vùng đất thì không xấu hổ sao được Thành Thái là một ông vua phong kiến cũng tự sỉ trong cảnh nước mất vua chỉ làm vì Võ võ văn văn y cẩm bào Trẫm vi thiên tử độc gian lao Tam bôi hoàng tửu quần lê huyết Nhất trản thanh trà bách tính cao Quan võ quan văn Xênh xang áo cẩm bào. Ta là thiên tử ở ngôi cao mà lòng riêng đau đáu. Ba chén rượu khác gỉ máu lê dân. MỖI chén trà đều là mồ hôl trăm họ Người có sỉ tâm cao không làm gì xấu hổ lây đến gia đình họ hàng làng mạc quê hương đất nước không làm ô danh những gì thân thuộc gần gũi với mình nói chung là luôn giữ mình để không làm xấu hổ lây đến người khác nhưng lạl thường xấu hổ thay cho kẻ khác. Khi một cộng đồng có điều xấu hổ điều nhục thì người có sỉ tâm cao có thể thấy trước điều xấu hổ điều nhục đó và cũng xấu hổ lây cũng nhục như hoặc hơn những người khác. Người như vậy thường là tinh hoa là bậc tiên giác. Tự phản tự sỉ của cả cộng đồng của cả dân tộc. Trong cảnh nước mất nhà tan chí sĩ Phan Bội Châu đau đớn kêu lên Giang sơn tử hỉ sinh đồ nhuế Non nước chết rồi sống cũng thừa . Lãnh tụ Nguyễn Ái Quốc năm 1925 viết Bản án chế độ thực dân Pháp xót xa thấy nước nhà đủ tài nguyên và lao động mà so sánh với thanh niên nước ngoài thì chúng ta thiếu tổ chức và thiếu người tổ chức. Bởi thế công nghiệp và thương nghiệp của chúng ta là một con số không. Thế mà thanh niên của chúng ta đang làm gì Nói ra thì buồn buồn lắm họ không làm gì cả. Những thanh niên không có phương tiện thì không dám rời quê nhà những người có phương tiện thì lạl chìm ngập trong sự biếng nhác còn những kẻ đã xuất dương thì chỉ nghĩ đến việc thoả mãn tính tò mò của tuổi trẻ mà thôi . Và nhà cách mạng kêu than Hỡi Đông Dương đáng thương hại Người sẽ chết mất nếu đám thanh niên sớm già của Người không sớm hồi sinh . Nhà văn hoá Hoàng Đạo Thuý những năm 1942 - .