Hoài Đan dựng xe, xách túi đồ chạy ào lên cầu thang như cơn gió. Cô biết giờ này Vinh có nhà. Anh là người đầu tiên cô muốn gặp để chia sẻ cảm giác chiến thắng này. Bộ sưu tập của cô đã lọt vào vòng thi khu vực phía Bắc và đầy triển vọng được dự chung khảo cuộc thi thiết kế thời trang toàn quốc. Hôm nay nhất định cô và anh phải ăn mừng thật rôm rả. | Đan đặt chiếc bình gốm cắm một cành lan hạc đỉnh xuống sàn, dùng cả hai tay mở cánh cửa phòng Lập. Cô đã vào đây vài lần, đều là những lúc anh không có nhà. Khi thì Thạch nhờ vào lấy sách hay đàn, khi thì mẹ anh bảo cô đem lọ hoa lên, như bây giờ cũng vậy. Dù Lập đi vắng nhưng bà Huyên vẫn chăm chút mua hoa trang trí cho căn phòng. Phòng của anh rộng, cửa rất dày, bày biện như một căn hộ riêng biệt. Gian ngoài ngăn cách với giường ngủ bằng một tủ sách cao, những cuốn sách đóng bìa da màu sẫm, sát khung cửa sổ với hai lớp rèm che có một chiếc sofa màu nâu nhạt, trên tường là một vài bức tranh nhỏ vẽ phong cảnh nước Nga, tất cả hoà hợp sàn gỗ bên dưới tạo thành một phong cách châu Âu hoài cổ. Đan nghe tiếng nhạc, bài Woman của John Lennon, phát ra từ phía sau tủ sách. Âm thanh du dương như vọng lại từ rất xa, hoặc như âm thanh của một chiếc máy quay đĩa cổ. Đặt bình hoa lên một ô trống của tủ sách, Đan hơi nheo mắt, ánh sáng hầu như không lọt đến chỗ cô đứng vì những tấm rèm dày, cô lên tiếng hỏi: