Anh là bài thơ em chưa hề viết Nhưng trong tim tràn ngập những yêu thương Chưa từng bao giờ đối bóng chung đường Mà cảm giác như là thân thiết lắm! ANH là bài thơ mang đầy lạ lẫm Gieo vào lòng ngàn tia nắng xinh tươi Chim ca, suối hát, hoa lá mỉm cười Tuy không nói nhưng vạn lời trong ấy. ANH là bài thơ dài ngàn trang giấy Giữ trong tim chưa chép lại bao giờ Tâm hồn em ngan ngát một trời thơ Từng con chữ từng câu vần đều thuộc ANH là bài thơ. | Anh - Sương Anh ANH là bài thơ em chưa hề viết Nhưng trong tim tràn ngập những yêu thương Chưa từng bao giờ đối bóng chung đường Mà cảm giác như là thân thiết lắm ANH là bài thơ mang đầy lạ lẫm Gieo vào lòng ngàn tia nắng xinh tươi Chim ca suối hát hoa lá mỉm cười Tuy không nói nhưng vạn lời trong ấy. ANH là bài thơ dài ngàn trang giấy Giữ trong tim chưa chép lại bao giờ Tâm hồn em ngan ngát một trời thơ Từng con chữ từng câu vần đều thuộc ANH là bài thơ không thể chết được Luôn bên em cho đến cuối cuộc đời Đến khi nào tim ngừng đập mới thôi ANH - một bài còn giữ mãi. Hãy Cứ Là Thơ Người ơi hãy cứ là thơ Quên đi sầu muộn thẩn thờ đau tim Dòng đời yên tĩnh khó tìm Như dòng nước chảy đứng im bao giờ Chữ buồn nào tránh tuổi thơ Hãy vui dệt mộng đan mơ thả vần Xem kià chiếc lá ngoài sân Lã lơi cùng gió xoay vần bên hoa Hãy cứ là thơ vui ca Ngày là nắng ấm an hoà muôn nơi Đêm trăng sáng tỏ bầu trời Sóng êm thuyền lướt cuộc đời thảnh thơi Kỳ Ngộ. Có những điều em thật tình không hiểu Xa rất xa sao nhung nhớ mong chờ Đem tâm tình trang trải vào vần thơ Thoả khát khao mà con tim đòi hỏi Ao ước được quên cuộc đời mệt mỏi Tìm những niềm vui không thấy trên đời Qua vần thơ để nhờ ý mượn lời Trút hết ưu tư muộn phiền mộng tưởng. Chuyện văn thơ những ngưòi cùng chí hướng Hiểu lòng nhau kết nghiã bạn tri âm Tuy xa xôi nhưng tình ý đồng tâm Đường vạn dặm mà tim nào ngăn cách. Duyên kỳ ngộ nhờ vần thơ liền mạch Nối đôi tim xa cách lại gần nhau Từng chữ đan liền thay thế nhịp cầu Chuyện tình nhiệm ảo Chiều Đông Viễn Xứ Chiều đông lạc bước nơi Paris phố Mây dỗi nắng hờn thành giọt mưa tuôn Gợi lòng nhớ đến một kỷ niệm buồn Tâm thấy xuyến xao vấn vương tình cũ Chiều đông khiến chạnh lòng ngưới viễn xứ Một nỗi ngậm ngùi về quá khứ xa. Ngọn đèn đường heo hắt ánh nhạt nhoà Hất chiếc bóng kẻ không nhà xiêu vẹo Trời viễn xứ dặm nghìn xa vạn nẽo Biết về nay Sương đêm cóng lạnh rồi này Cần vòng tay truyền hơi ấm. Đứng giưã Paris .