Chuyện Cô Nương

Cô nương mắt thường hay liếc Một hôm cận thị không ngờ Bác sĩ phán: hai điốp! Đêm về. nằm khóc hu hu! "Con gái mà mang mắt kiếng Ngó vô già chát còn gì! Con gái mà mang mắt kiếng Ắt toàn thiên hạ quê! Con gái mà mang mắt kiếng Mắt đờ sao đá lông nheo?! Con gái mà mang mắt kiếng Rượt nhau nó. rớt cái vèo." Cô nương câm thù mắt kiếng Thề trời nhất định không mang Tới lớp mờ mờ mịt mịt Thầy xách lên ngồi đầu bàn. Cô nương căm thù mắt kiếng Ra đường. | Chuyện Cô Nương - Nguyễn Danh Lam Cô nương mắt thường hay liếc Một hôm cận thị không ngờ Bác sĩ phán hai điốp Đêm về. nằm khóc hu hu Con gái mà mang mắt kiếng Ngó vô già chát còn gì Con gái mà mang mắt kiếng Àt toàn thiên hạ quê Con gái mà mang mắt kiếng Mắt đờ sao đá lông nheo Con gái mà mang mắt kiếng Rượt nhau nó. rớt cái vèo. Cô nương câm thù mắt kiếng Thề trời nhất định không mang Tới lớp mờ mờ mịt mịt Thầy xách lên ngồi đầu bàn. Cô nương căm thù mắt kiếng Ra đường ngó thị thành anh Khi không đụng người lạ hoắc Vẫy tay cười rất ngon lành Cô nương căm thù mắt kiếng Quờ quờ được đúng nửa năm Bác sĩ phán ba điốp Nghe xong. xỉu té cái rầm Tình Xa Bụm tay hứng chút lửa hồng Ghì lên cháy ngực cho lòng quặn đau Chiều ơi chạy trốn về đâu Đỏ lời ký ức một màu phượng xưa. Sông thời gian một chuyến đò Chiều nao. thôi đã mịt mờ xa xăm. Tìm viên sỏi rớt giữa dòng Vớt lên trăm giấc bềnh bồng mơ đêm. Một lần gặp một lần quen Một người nhớ một người quên sao đành Giá mà em chẳng gọi anh Giá mà anh chẳng tưởng mình. được yêu Phố xưa giờ khuất chân đèo Chuyện xưa những tưởng cũng heo hút rồi Chán làm chi nữa phượng ơi Rát lòng ta mãi khoảng trời xưa xa Hắn Lại giận nhỏ rồi Hắn ngồi thừ mặt Tôi hỏi hắn gắt Thề cắt từ đây Gặp lại sáng nay Hắn còn hùng hổ Giữa tao với nhỏ Chẳng hề có chi Đường tao tao đi Đường nhỏ nhỏ bước Tao mà xuống nước Nhỏ tưởng nhỏ ngon Mặt hắn ton ton Y như là thiệt Chiều nay rãnh việc Tối ghé nhỏ thăm Ai ngờ chẵng lầm Gặp hắn ở đó. Không Dưng Không dưng chẳng nắng chẳng mưa Nửa đường đi bỗng đòi về không dưng Không dưng hẹn đến không không Đến nơi chẳng đến mỏi chân đành về Không dưng giận không dưng. huề Không dưng cười đó bất kỳ rưng rưng Hỏi gì cũng lắc. không ưng Không dưng kẹt cả đôi đường tiến lui. Nhiều khi muốn giận ông trời Không dưng bắt phải chiều người. không dưng Rồi một hôm chẳng về chung Nhìn sang vắng bóng không dưng bỗng buồn

Bấm vào đây để xem trước nội dung
TỪ KHÓA LIÊN QUAN
TÀI LIỆU MỚI ĐĂNG
Đã phát hiện trình chặn quảng cáo AdBlock
Trang web này phụ thuộc vào doanh thu từ số lần hiển thị quảng cáo để tồn tại. Vui lòng tắt trình chặn quảng cáo của bạn hoặc tạm dừng tính năng chặn quảng cáo cho trang web này.