Xa rồi thu cũ ngày xưa Ngày hoa cúc tím còn chưa héo tàn Ta thường vui đón thu sang Bâng khuâng nhìn cánh lá vàng khẽ rơi Ngập ngừng người bước bên tôi Trái tim ai đập bồi hồi vấn vương Dẫu nguời chẳng nói lời thương Thì hồn ai dệt tơ vuơng mất rồi Hái bông hoa dại ven đồi Thay bao tình ý của nguời trao tôi Bây giờ cách trở xa xôi Chiều chiều nhìn cánh bèo trôi theo dòng Tôi nghe nức nở trong lòng Nhớ nguời , nhớ trái tim hồng ngày xưa. | XA RỒI - Bằng Lăng Xa rồi thu cũ ngày xưa Ngày hoa cúc tím còn chưa héo tàn Ta thường vui đón thu sang Bâng khuâng nhìn cánh lá vàng khẽ rơi Ngập ngừng người bước bên tôi Trái tim ai đập bồi hồi vấn vương Dẫu nguời chẳng nói lời thương Thì hồn ai dệt tơ vuơng mất rồi Hái bông hoa dại ven đồi Thay bao tình ý của nguời trao tôi Bây giờ cách trở xa xôi Chiều chiều nhìn cánh bèo trôi theo dòng Tôi nghe nức nở trong lòng Nhớ nguời nhớ trái tim hồng ngày xưa . EM CỦA CHỊ Chị muốn em là chàng trai mạnh mẽ Dáng kiêu hùng như núi giữa biển đông Hồn dịu êm thăm thẳm tựa dòng sông Suốt bốn mùa xanh ngát màu cây lá Chị vẫn muốn em vững vàng như đá Trái ngang nào cũng chẳng thể lung lay Lòng sắt son sau trước chẳng đổi thay Trái tim đỏ dệt tình thơ lai láng Chị biết em có tâm hồn trong sáng Tấm lòng nhân luôn trắc ẩn với đời Phút thanh nhàn em cũng chẳng nghỉ ngơi Ôm cay đắng những đêm dài trăn trở Em thương ơi Dẫu đời là bể khổ Cát bụi lại về với cát bụi hư vô Ta vẫn xin một phút dại khờ Nâng hồn mình bay giữa vùng ảo ảnh Niềm tin ấy giúp mình thêm đôi cánh Xua muộn phiền đón nắng đẹp bình minh Em hãy nhìn đây một cánh hoa xinh Giọt sương sớm còn long lanh trên ấy . THƠ TÌNH NGƯỜI VIẾT. Thơ tình người viết cho ai Sao nghe nức nở u hoài xót thương Giọt sầu giọt nhớ tơ vuơng Hoàng hôn bảng lảng khói sương ảo huyền Biết rằng chẳng có tiền duyên Tiếc gì cánh lá chao nghiêng vội vàng Khi vui trời thả nắng vàng Khi buồn mây phủ ngỡ ngàng chiều thu Tim hồng khóc khúc tương tư Thủy chung giờ hóa phù du mất rồi Vần thơ nức nở ngậm ngùi Bước chân lữ thứ xa vời còn đâu Âm thầm trời đổ mưa Ngâu Sông Ngân một dải nước sâu lạnh lùng Dẫu cho có buổi tương phùng Rồi mai đôi ngả muôn trùng cách xa Bên cầu còn lại mình ta Lẻ loi một bóng lệ nhòa trong mưa . SỢ Em sợ rồi anh sẽ chẳng yêu em Như những vần thơ ngọt ngào say đắm Lòng biển sâu ngàn đời sâu thẳm Có bao giờ ta hiểu hết được đâu Em sợ rồi ta sẽ chẳng cho nhau Những niềm vui như anh hằng mong đợi Đến lúc đó em là người có tội Chúa lòng