thể tạm nhận định một điều rằng: Vào buổi giao thời giữa thời trung đại và cận đại thuộc địa của các nước Châu Âu ở Châu Á, Châu Phi là chưa nhiều . Khi mà Bồ Đào Nha cường quốc thuộc địa của châu Âu vào cuối thế kỷ XV- đầu XVI cũng mới chỉ dừng lại ở những vùng ven của bờ biển châu Phi, vịnh Pécxích, Đông Nam Á chủ yếu là ở Indonesia, hay người Tây Ban Nha cũng mới chỉ là ở hướng Tây bán cầu | Với quyền hành, trách nhiệm và quyết tâm như vậy, ngay khi đến Nam Kỳ, từ 24/2/1861 đến 3/1862 Charner đã cho mở nhiều cuộc tấn công và sớm nhanh chóng giành được thắng lợi cụ thể là 28/2/1861 quân Pháp đã chiếm được đồn Thuận Kiều, Định Tường (12/4/1861), Biên Hoà (16/12/1961), Vĩnh Long (23/3/1862). Trong lúc đó giai cấp phong kiến cầm quyền có trách nhiệm bảo vệ nền độc lập dân tộc lại tỏ ra hèn nhát, bất lực phân hoá nội bộ ( chủ hoà, chủ chiến ) với những quan điểm, ý kiến đối ngược nhau mà không đưa ra được một giải pháp tốt nhất cho việc đẩy lùi những hành động xâm lược của thực dân Pháp. Hơn thế nữa vì lợi ích giai cấp hẹp hòi, muốn giữ yên vương quyền, cũng như thái độ thờ ơ, thiếu dứt khoát, phản bội nhân dân, phản bội Tổ quốc, nên mục đích chính lúc này của triều đình Huế chỉ là để đối phó với các cuộc nổi dậy của nhân dân ở Bắc Kỳ, Trung Kỳ và Nam Kỳ chứ không phải là bọn thực dân cướp nước. Phần thì nghĩ mình sau khi ký hiệp ước, bằng con đường thương thuyết sẽ lấy lại được những gì đã mất, hệ quả là đã đưa đến một hàng ước đầu tiên và nhục nhã nhất kể từ khi chống thực dân Pháp cho đến giờ - hàng ước 5/6/1862 với việc cắt ba tỉnh miền Đông Nam Kỳ,đảo Côn Lôn, cùng nhiều nhượng bộ khác cho Pháp.