Văn mẫu lớp 8: Người chủ kì quặc (Xan-chô Pan-xa kể việc “Đánh nhau với cối xay gió”)

Tôi đã từng làm giám mã cho nhiều ông chủ nhưng chưa có ai kì quặc như ông chủ Đôn Ki-hô-tê của tôi. Ông chủ tôi là một quý tộc nghèo vì quá say mê truyện hiệp sĩ nên muốn trở thành hiệp sĩ giang hồ. Ông ta người gầy gò cao lênh khênh, cưỡi trên lưng con ngựa còm, tay lăm lăm ngọn giáo nhọn ra đi làm hiệp sĩ lang thang để trừ lũ gian tà, cứu người lương thiện. Ổng phong cho con ngựa còm của mình là chiến mã Rô-xi-nan-tê, cho người phụ nữ mà ông thầm yêu xưa kia là Công nương Đuyn-xi-nê-a và đem theo hình ảnh của nàng như một sức mạnh tinh thần trên đường đi làm hiệp sĩ.

Hôm ấy, trên đường đi, chúng tôi phát hiện phía trước mặt có ba bôn chục chiếc cối xay gió giữa đồng. Nhưng Đôn Ki-hô-tê vừa nhìn thây đã nói với tôi đó là những tên khổng lồ ghê gớm, và đây là dịp may hiếm có, ta quyết giao chiến giết hết bọn chúng, thu chiến lợi phẩm đế phụng sự Chúa và trở nên giàu có. Tôi nói với ông đó là những chiếc cô'i xay gió, và mặc dù giải thích, can ngăn thế nào, Đôn Ki-hô-tê vẫn không nghe, cứ nhất quyết xông vào đánh. Lúc đến gần, thấy các cánh quạt bắt đầu chuyển động, Đôn Ki-hô-tê liền nói: “Dù cho bọn ngươi có vung nhiều cánh tay hơn cả gã khống lồ Bri-a-rê-ô, các ngươi cũng sắp phải đền tội”. Nói xong, Đôn Ki-hô-tê nhiệt thành tâm niệm cầu mong nàng Đuyn-xi-nê-a của mình cứu giúp cho trong lúc nguy nan này, rồi lấy khiên che kín thân, tay lăm lăm ngọn giáo, thúc con Rô-xi-nan-tê phi thẳng tới chiếc cối xay gió gần nhất ở trước mặt, và đâm mũi giáo vào cánh quạt: gió làm cánh quạt quay tít khiến ngọn giáo gãy tan tành, kéo theo cả người và ngựa văng ra xa trong một cái ngã như trời giáng.

Tôi vội chạy đến cứu, và khi tới nơi thì thấy ông chủ nằm không cựa quậy. Nhung khi tôi nói đây là những chiếc cối xay gió thì ông vẫn không tin, cứ khăng khăng cho rằng chính lão pháp sư thâm thù ông đã biến những tên khổng lồ kia thành cối xay gió để hại ông. Tôi chỉ còn biết cầu Chúa phù hộ cho ông, và nâng ông dậy, đỡ ông ngồi lại trên lưng con Rô-xi-nan-tê cũng bị toạc nửa vai.

Sau đó, chúng tôi vẫn đi về phía cảng La-pi-xê. Mặc dù bị ngã đau, không ngồi thẳng được trên lưng ngựa, nhưng Đôn Ki-hô-tê không hề kêu vì theo ông đã là hiệp sĩ giang hồ thì có bị thương thế nào cũng không được rên rỉ, dù xổ cả gan ruột ra ngoài. Đôn Ki-hô-tê quên cả ăn tối, và khi tôi nhắc thì ông bảo lúc này chưa cần ăn. Đêm đến, ông bẻ một cành khô, rút cái mũi sắt ở chiếc cán gẫy lắp vào làm thành ngọn giáo chuẩn bị cho những cuộc phiêu lưu mới. Và suốt đêm, ông không ngủ để nghĩ tới nàng Đuyn-xi- nê-a như những hiệp sĩ ông từng đọc trong sách thức trắng nhiều đêm ròng nhớ tới tình nương... Và đến sáng hôm sau, Đôn Ki-hô-tê không muôn ăn sáng vì, như người ta thường nói, “chàng nghĩ đến người yêu” cũng đủ no rồi.

Đấy, ông chủ Đôn Ki-hô-tê của tôi là như thế đấy mà câu chuyện đánh nhau với cối xay gió có một không hai này là một sự việc làm tôi nhớ mãi để không chỉ gắn bó với ông mà còn hiểu rõ tính cách hiệp sĩ giang hồ một thời của ông.

BÀI CÙNG NHÓM
Đã phát hiện trình chặn quảng cáo AdBlock
Trang web này phụ thuộc vào doanh thu từ số lần hiển thị quảng cáo để tồn tại. Vui lòng tắt trình chặn quảng cáo của bạn hoặc tạm dừng tính năng chặn quảng cáo cho trang web này.