Từ chiều đến giờ, Tư Miên đã lai rai đến gần hai xị đế. Nếu ai biết tửu lượng của Miên thì biết là uống tới đó anh ta đã bắt đầu gục ngã. Nhưng lạ quá, bữa nay sao uống hoài Miên thấy càng uống càng tỉnh, và miệng như mỗi lúc một khát thêm cái vị cay xé lưỡi này. - Cho xị nữa đi chị Tám. Chị Tám Hà vốn có cảm tình với con người cô độc dễ thương này, nên có vẻ ái ngại: - Uống nhiều quá rồi anh Tư. Hay là ăn tô.