Cà phê sách một chiều cuối đông . Những giọt mưa tí tách rơi luồn qua nhánh cây bắt chéo trước hành lang cửa sổ. Cô thấy trái tim mình rất đỗi bình yên, lòng ấm áp, chẳng còn những ngày chớm đông ủ dột, cô cựa mình vùng vẫy trong chăn, rồi im lặng nuốt những cảm xúc của mình để giành cho thứ gọi là câm lặng. Những ngày ấy sao trôi dài, dài lắm dài cho cả nỗi nhớ và cả những tình cảm mãi mãi cô nghĩ mình chỉ biết chôn vùi vào sự tiếc nuối cùng nỗi.