Trinh không khóc, cô khẽ cất tiếng hát, những lời ca quen thuộc. Cô bước tới gần chiếc quan tài, từ từ quỳ xuống rồi nhẹ nhàng đặt hộp bánh donut vào lòng bàn tay Đức. Cầm chiếc donut bỏ tọt vào miệng, cô gái bé xíu ngồi ở chiếc bàn kê sát cửa sổ của quán cafe tiếp tục chúi múi vào đống bài tập chồng chất.