Cô gái đứng trước mộ người cha. Chiều đang tắt. Những tán lá trong nghĩa trang dần sẫm lại. Cơn gió của bóng tối đã bắt đầu dấy lên từ xa. Không một tiếng động nào vẳng đến ngoài tiếng cục cựa mỏi mệt trong hầm mộ. Cô thầm khấn vái. Bó hương đã cháy hơn một nửa và tàn của nó rơi vãi lả tả. Cô buồn bã nghĩ, lời khấn vái của cô không được người cha vui lòng. Cái tĩnh đựng hài cốt quá nhỏ so với thân xác hắn, mặc dù với nắm xương tàn tro.