Bỗng dưng, Nhu thấy căn hộ trống trải đến lạnh lùng. Cô thấy ngợp, dường như trái đất không còn ôxy. Nhu lao đến mở toang tất cả cửa sổ. Bước ra ngoài ban công, cũng thấy có mây có gió có trăng. nhưng mà vẫn ngợp. Cô muốn hét to lên, trời ơi, sao vầy. Quay vào phòng, buông mình xuống nệm, Nhu gác tay lên trán, nhìn lên trần nhà